• 1,113

Chương 672: Kế hoạch


Trái tim của Thẩm Thiên Trường run lên.

Thấy cô như vậy, rốt cuộc trên mặt Lâm Uyển Hề cũng hiện lên nụ cười hả hê, cô ta gào lên: 8
Thẩm Thiên Trường, mày hại cả cuộc đời Lục Chi Cửu, đến cuối cùng còn hại chết anh ấy, mày đã hài lòng chưa? Mày chính là con ả độc ác và3 đê tiện nhất trên thế giới này!



Pằng!

[Thiên Trường? Cậu là Thiên Trường thật sao? Cậu ở nước M thế nào rồi? Tìm thấy Lục Chi Cửu chưa? Vì sao tớ không gọi được cho cậu??!! Vì sao gần đây cậu không liên lạc với tớ? Cậu có biết là tớ lo gần chết rồi không!]
Thẩm Thiên Trường hít sâu một hơi, cô lại nhắn tiếp.
[Ừm, tớ tìm thấy Lục Chi Cửu rồi, tín hiệu ở chỗ tớ không tốt, vậy nên không tiện trò chuyện.]
[Haizz, Tiểu Nhiễm, làm ơn đi mà…]
Sau đó, bên kia không thấy nhắn lại nữa.
Sắc mặt của Owen dần trở nên khó coi, rõ ràng là Thẩm Thiên Trường đang giỡn mặt với ông ta đây mà.

Bạn thân nhất của tôi, vị hôn thê của Phong Diệc Hành.
Thẩm Thiên Trường chậm rãi nói.
Owen không nói gì nữa.
Một lát sau, bên kia nhắn lại.
Nửa câu sau vẫn chưa nói hết, nhưng hiển nhiê6n là cô ta không còn cơ hội ấy nữa.
Thẩm Thiên Trường đứng lên, cô đặt súng xuống, xoay người ra khỏi phòng mà chẳng thèm nhìn ngư5ời trên mặt đất một lần nào nữa.
Ở cửa không chỉ có người áo đen, mà còn có cả Owen.
Owen đanh mặt, buông lời uy hiếp:
Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, nếu cô dám bày trò trước mặt tôi, tôi sẽ khiến cô chết còn đau đớn hơn cả Zoe.

Thẩm Thiên Trường nhếch môi, nói bằng giọng trào phúng:
Nếu Lâm Uyển Hề biết ngài Owen thương hoa tiếc ngọc như thế thì chắc là chết cũng không tiếc.

Lần này, cô đã thực sự khơi lên ngọn lửa giận dữ trong lòng Owen. Ông ta bước tới bóp cằm Thẩm Thiên Trường, nét thô bạo trong mắt hiện lên rõ rệt:
Trong vòng nửa tiếng, tôi muốn có được mật mã, quá một phút là Lục Chi Thất sẽ phải ăn một phát đạn!


Đừng quên mật mã.
Owen mở miệng nói.

Biết rồi.
Thẩm Thiên Trường lạnh lùng đáp lại, sau đó đi theo người áo đen trở về phòng.
Lục Chi Thất đang chờ cô ở cửa:
Chết rồi hả?

Dứt lời, cô xoay người vào phòng, Lục Chi Thất nhìn cửa phòng đóng lại, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Thẩm Thiên Trường vào phòng ngủ, thẫn thờ ngồi trên giường một lát, sau đó cúi đầu nhìn lòng bàn tay. Đó là một tờ giấy mà người áo đen vừa lén đưa cho cô.
Cô mở tờ giấy ấy ra.
Hôm sau, Thẩm Thiên Trường vừa thức dậy là đã bị đưa lên tầng hai.
Cô được đưa tới một căn phòng có rất nhiều thiết bị, trong đó có rất nhiều máy thu phát tín hiệu.
Owen ngồi cạnh một chiếc máy thu phát, ra hiệu cô tới đó.
Thế là cô chỉ có thể nhập số của Trần Tử Nhiễm vào.
[Tiểu Nhiễm, tớ là Thiên Trường đây, tớ không nhớ số điện thoại của Phong Diệc Hành, cậu gửi cho tớ được không?]

Tiểu Nhiễm là ai?
Owen nhìn Thẩm Thiên Trường với vẻ mặt cảnh cáo.

Ừm, nhắm thẳng vào tim cô ta.

Lục Chi Thất gật đầu, đang định xoay người về phòng thì Thẩm Thiên Trường lại gọi anh ấy lại.

Anh Bảy.

Thẩm Thiên Trường liếc nhìn ông ta một cái rồi mới quay lại chủ đề lúc đầu.
[Gửi số điện thoại của Phong Diệc Hành cho tớ đi, tớ có chuyện tìm anh ấy.]
[Không gửi, cậu là em gái ruột của anh ta mà còn không có thì làm sao mà tớ có được?]

Năm đó, bởi vì em nên Lục Chi Cửu mới bị người của căn cứ bắt đi đúng không?

Lục Chi Thất quay đầu lại:
Sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này? Em nhớ ra rồi hả?

Trên mặt Thẩm Thiên Trường không có một biểu cảm gì:
Ừm, em đi ngủ trước đây.

Lần này là tiếng súng thật.
Sắc mặt của Lâm Uyển Hề cứng đờ lại, cô ta c9hậm rãi cúi đầu, nhìn lỗ máu trước ngực mình.

Thẩm Thiên Trường, con tiện…

Thẩm Thiên Trường biết ông ta không nói đùa, mấy ngày qua lá mặt lá trái với nhau, sự kiên nhẫn của ông ta đã hao hết rồi.
Cô không biết có liên quan tới chuyện phe phản đối đã bắt đầu hành động rồi không, nhưng chắc chắn Lục Chi Cửu mới là bên bị động.
Cô nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi nơi này, không thể để Lục Chi Cửu gặp nguy hiểm vì mình thêm một lần nữa được.
Owen đứng lên, đang định nổi đóa thì điện thoại lại vang lên.
Trần Tử Nhiễm gửi một dãy số tới, là số của Phong Diệc Hành.
Thẩm Thiên Trường mỉm cười, ra vẻ khó hiểu nhìn Owen:
Ngài Owen nóng nên muốn đứng lên hít thở không khí hả?

[Cậu có chắc là mấy hôm nay cậu có tới công ty không?]
Trước khi xuất phát, Thẩm Thiên Trường đã sắp xếp xong xuôi những chuyện cần làm tiếp theo cho Tài chính Thiên Nhiên rồi, không cần Trần Tử Nhiễm phải quá vất vả.
[Khụ… Sao tớ lại không tới được, tớ tới nhiều lắm đấy. Nhưng mà này, cậu định tuyển Sở Nam Tuyển vào công ty thật đấy hả? Nhỡ anh ta lấy oán trả ơn, phản bội chúng ta thì phải làm sao?]
[Không thì phải làm thế nào được, đến lúc đó cậu đến thành phố Phong làm dâu, chẳng lẽ tớ còn mong cậu về đi làm à?]
[Cô phong của tôi ơi, cô có thể nói gì hay hơn được không?]

Tôi không rảnh nghe các cô tán dóc.
Thấy bọn họ càng lúc càng đi xa chủ đề, rốt cuộc Owen cũng lên tiếng.
Thẩm Thiên Trường cảm thấy cái cằm của mình sắp bị ông ta bóp nát luôn rồi. Cô cắn chặt hàm răng, ép mình không được kêu ra tiếng.
Một lúc sau, Owen buông cô ra.

Bắt đầu tính thời gian.

Thẩm Thiên Trường bước tới và ngồi xuống, trên bàn có một chiếc điện thoại được kết nối với máy thu phát tín hiệu, tất cả tin nhắn trong điện thoại đều có thể bị máy thu phát tín hiệu chặn lại.

Liên lạc với Phong Diệc Hành đi.
Owen mở miệng nói.
Thẩm Thiên Trường gật đầu, cô cầm điện thoại lên, đột nhiên nhớ ra làm mình không nhớ số của Phong Diệc Hành.
[Vậy bao giờ các cậu về nước?]
[Chắc là một thời gian nữa.]
[Chán cậu lắm nhé, bỏ bê công việc chạy đi tìm chồng, cậu muốn tớ và Ngưng Y mệt chết sao?!]
[Chờ anh.]
Nhìn hai chữ ấy, Thẩm Thiên Trường biết ai đã gửi cho cô.
Nhưng lần đầu tiên trong đời, cô không muốn anh tới.
Đúng như những gì Lâm Uyển Hề nói, tất cả mọi người đều biết mọi chuyện mà anh làm cho cô, chỉ có một mình cô là sống một cách thoải mái, cứ như một kẻ ngốc.
Thẩm Thiên Trường im lặng, cô vò nát tờ giấy ấy, sau đó nằm ngửa lên giường.
Cô nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, nơi nào đó trong lòng bắt đầu quặn đau, sau đó dần dần ăn mòn cả cơ thể cô.
[Phong Diệc Hành, em là Thẩm Thiên Trường.]

Thẩm Thiên Trường bắt đầu gửi tin nhắn cho Phong Diệc Hành.

[Bây giờ em đang ở đâu?]

Không biết vì sao, Thẩm Thiên Trường lại cảm thấy Phong Diệc Hành đã biết tất cả mọi chuyện rồi.

Cô thử gõ ra mấy từ ngữ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.