• 3,543

Chương 680: Chuyện quá khứ (2)


Một lát sau…


Chẳng lẽ cậu không hiểu tôi đang nói gì sao?!
Lục Chi Cửu nhíu mày lại.
Lục Chi Cửu cuống lên, đang nửa đêm nửa hôm, tiếng khóc rất dễ đánh thức người khác.
Cậu vươn tay ra bịt miệng cô bé, đồng thời mở miệng nói:
Đừng khóc, chỉ là một bông hoa thôi mà, tôi đền cho cậu là được!

Nghe thấy tiếng động, Lục Chi Cửu vội vàng chui vào tủ quần áo.
Cậu nằm trong tủ quần áo, cứ xoay qua xoay lại vì đói, tủ quần áo thì nhỏ, chân chẳng thể duỗi ra được.
Lục Chi Cửu nhìn cô bé, khóe môi cũng hơi cong lên.
Đúng là đồ ngốc!
Lục Chi Cửu nhíu mày lại:
Còn gì nữa?

A Trường chỉ vào đầu cậu:
Chị gái cài hoa đi.

Lục Chi Cửu bò dậy, chỉ là một bông hoa thôi mà, có cần phải tức giận như thế không?
Rất lâu sau, khi tất cả mọi người đã trở về, A Trường vẫn chưa quay lại.
Lục Chi Cửu ho một tiếng.
A Trường lại đưa một thứ qua khe hở, lần này là một quả trứng luộc và một cái bánh mì.
A Trường chỉ vào một góc khác trong sân. Lục Chi Cửu ngước mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy một khóm phù dung nở rộ dưới ánh trăng.
Cậu bước tới, nhón chân lên hái một bông, sau đó ngẫm nghĩ giây lát rồi lại hái thêm vài bông.

Tên em là A Trường.





Chị mau ăn đi.

Lục Chi Cửu nuốt nước miếng, cầm lấy chiếc bánh bao đã nguội ấy.
Lục Chi Cửu thầm nghĩ, người lớn ở đây đúng là đồ ngốc, thiếu người mà cũng mặc kệ luôn.
Cậu trốn trong tủ, đợi đến khi mọi người ngủ rồi mới rón rén ra khỏi phòng.
Dường như không nghe thấy lời nói của cậu, bóng người loắt choắt ấy vẫn ngồi im ở đó.
Lục Chi Cửu bước tới vỗ nhẹ vào vai cô bé:
Này, cậu không nghe thấy tôi nói gì sao?

Lục Chi Cửu hít sâu một hơi, nhìn tòa nhà trong cái sân này, đổi sang cá9ch nói chuyện cũng thật ấu trĩ:
Chị gái gặp người xấu, vài ngày rồi chưa được ăn gì, em có thể giúp chị được không?

<6br>Lúc này cô bé kia lại cười:
Chị muốn em giấu chị đi, sau đó tìm đồ ăn cho chị?

Khuôn mặt của Lục Chi Cửu hơi x5ụ xuống, hiểu mà còn giả vờ làm kẻ ngốc hả?
Đưa bánh bao xong, cô bé định xoay người đi.

Đợi một lát, tên cậu là gì?
Lục Chi Cửu hỏi một câu.
Lục Chi Cửu sầm mặt, cài bông hoa lên mang tai.

Được chưa, thưa cô tiểu thư A Trường?

Trong sân rất yên tĩnh, cậu đi một vòng xung quanh, cuối cùng nhìn thấy một bóng người nho nhỏ đang ngồi xổm cạnh bức tường ngoài sân.
Cậu đi lên phía trước, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì:
Này, sao cậu không về ngủ?

Rốt cuộc A Trường cũng hài lòng gật đầu.
Lục Chi Cửu đưa bông hoa còn lại cho cô bé. A Trường nhận lấy, nhìn bông hoa trong tay, rốt cuộc cô bé cũng vui vẻ nở nụ cười.
A Trường bỗng run lên, sau đó…

Hu hu…

Lục Chi Cửu ngoan ngoãn thay váy, chưa kịp phản ứng gì thì bỗng cảm thấy trên trán mình có thứ gì đó, cậu bèn giơ tay lấy nó xuống.
Đó là một đóa phù dung, Lục Chi Cửu giận tím mặt, ném đóa phù dung ấy xuống đất. Cậu là con trai, sao lại cài bông hoa như con gái ấy được?
Cô bé gật đầu, thì thầm nói:
Chỉ có nơi này mới không bị phát hiện ra thôi, em từng thử rồi. Chị cao hơn em một chút, có thể ngủ được.

Bọn họ đang nói tới đây thì nghe thấy tiếng động trên giường, chắc là người đang ngủ bị đánh thức.
Lúc này cô bé đang cá8ch cậu rất gần, nhìn thấy rõ mặt của cậu hơn, thế là cô bé không khỏi đắm đuối:
Chị gái, chị xinh quá.




Cậu chưa bao giờ gặp ai ngốc như thế cả!

Chị là người mất lịch sự nhất trên thế giới này!

A Trường quát lên một câu rồi nhặt hoa chạy ra ngoài.

Khó coi chết mất!

A Trường phải tốn rất nhiều công sức mới hái được bông hoa này, cô viện trưởng nói đây là món quà tuyệt vời nhất.
Cô bé kéo tay cậu:
Chị gái, cô viện trưởng nói trẻ nhỏ không được ăn quả trên cây, bởi vì ăn là sẽ bị tiêu chảy.




Lục Chi Cửu quay trở lại, đưa hoa cho cô bé.
A Trường chỉ chu môi nhìn cậu, không giơ tay ra nhận.
Cô bé đi tới trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra.
Khóe miệng của Lục Chi Cửu hơi giật giật:
Cậu bảo tôi ngủ ở đây á?

Cậu nín thở, nghe những tiếng ồn bên ngoài, có tiếng người lớn, thỉnh thoảng còn có tiếng mở và đóng cửa tủ quần áo.
Mãi đến khi người lớn dẫn mọi người ra ngoài hết, Lục Chi Cửu vẫn không dám ra. Đến tận trưa mới có người mở cửa phòng ra.
Quà mà người khác tặng không thể tùy tiện vứt đi được.
Nhìn Lục Chi Cửu đang tức hổn hển, cô bé bỗng bước tới và đẩy cậu một cái. Lục Chi Cửu không ngờ là sức cô bé lại lớn đến thế, lảo đảo ngã xuống mặt đất.

Chị gái…
Lục Chi Cửu giật mình, quay đầu lại thì thấy cửa tủ quần áo mở hé ra, một cái tay nhỏ thò vào.
Trên tay cô bé cầm một chiếc bánh bao.
Lục Chi Cửu suýt thì quăng mấy bông hoa đang cầm đi, nhưng nhìn vào ánh mắt mong chờ của cô bé, cuối cùng cậu vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Được rồi, con trai không chấp con gái!
A Trường lặng lẽ vào trong.
Cô đi tới cạnh tủ quần áo, nói khẽ:
Chị gái…

Thế là Lục Chi Cửu đi theo sau cô bé, vào trong một căn phòng.
Lúc này cậu mới phát hiện ra đây là một ký túc xá tập thể. Nương nhờ ánh trăng, cậu nhìn thấy trong phòng có rất nhiều chiếc giường nhỏ, trên giường có không ít cô bé chạc tuổi cô bé kia, đang nằm ngủ trên giường.
A Trường đứng ở bên ngoài:
Chị gái, chị dậy đi mau lên, bọn họ sắp dậy rồi.

Lục Chi Cửu vội vàng chui ra khỏi tủ quần áo, mải trốn ra đằng sau tủ.
Thế nhưng A Trường lại lắc đầu, vươn tay ra chỉ vào cái tai còn lại của cậu.
Lục Chi Cửu hít vào thở dài một hơi thật sâu, cài tiếp một bông hoa lên tai:
Được rồi chứ?

Tên khó nghe quá!
Hôm sau, Lục Chi Cửu chưa tỉnh dậy thì cửa tủ quần áo đã mở ra.
Lục Chi Cửu lại nhận lấy, không biết vì sao cậu lại cảm thấy mình giống một con thú cưng đang được chủ nhân cho ăn.
Đến chạng vạng tối, trước khi mọi người về phòng, A Trường lại lén mang đồ ăn và tìm một bộ quần áo mới cho cậu, mặc dù nó vẫn là một chiếc váy…
Quả nhiên, tiếng khóc im bặt đi. A Trường đang bị bịt miệng, chỉ có thể mở to đôi mắt ngấn lệ nhìn cậu, chậm rãi gật đầu một cái.
Lục Chi Cửu buông cô bé ra:
Hoa ở đâu? Để tôi đi hái cho cậu.

Mấy ngày sau đó, cậu vẫn trốn trong phòng, còn phát hiện ra có người ăn trộm sợi dây chuyền của A Trường, nhưng bởi vì quá đông nên cậu đành nhẫn nhịn không nói.

Thực ra có vài lần, Lục Chi Cửu đã định đi rồi, nhưng không biết vì sao lại không đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.