• 1,113

Chương 681: Chuyện quá khứ (2)


Dù sao Lục Chi Y cũng không xứng làm cháu trai của ông nội, thà để A Trường làm cháu gái của ông còn hơn.

Lục Chi Vũ 8luôn bị cậu bỏ xa, bây giờ có A Trường, chắc là chị ấy sẽ cảm thấy tự tin hơn.

Nghĩ vậy, trong lòng Lục Chi Cửu cũng3 cảm thấy vui vẻ, thậm chí cậu còn mong chờ cuộc sống sau khi đón A Trường vào nhà họ Lục.

Ai làm vậy hả?!
Lục Chi Cửu nghiến răng quát lên.
A Trường chưa thấy cậu tức giận như thế bao giờ, không biết là bởi vì đau hay sợ, rốt cuộc cô bé cũng òa khóc.

Chú viện trưởng là người xấu, chú ấy cướp hết những thứ mà em định mang cho chị, nói em là đồ ăn trộm, còn đưa Vương Chi Chi đi nữa…

Cậu cầm cổ tay A Trường:
Đi theo tôi, tôi sẽ dẫn cậu rời khỏi đây.

Mới đi hai bước thì cậu lại dừng lại, xoay người cầm giấy bút trên bàn, viết vài dòng lên giấy rồi nhét vào túi áo A Trường, sau đó kéo cô bé xông ra ngoài.
Nhưng còn chưa ra khỏi sân thì một bóng người cao lớn đã đi về phía bọn họ, như một con quỷ dữ đang tới gần.
Sau đó, một người áo đen đi tới, nói bằng giọng lạnh lẽo tột độ:
Bạn nhỏ, nói cho chú biết, nơi này có cô bé nào tên là Chuông Nhỏ không?

Chuông Nhỏ?
Lục Chi Cửu thật thà lắc đầu.
Cậu trốn trong tủ quần áo9, thầm nghĩ lát nữa A Trường mang cơm tới thì sẽ nói tin tức tốt này cho cô bé.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi 6cậu sắp ngủ thiếp đi, A Trường vẫn không trở về.
Cậu mở tủ quần áo ra, bên ngoài đang đổ mưa.
Mặc dù A Trường nói hơi lộn xộn, nhưng Lục Chi Cửu vẫn hiểu được.
Hơn phân nửa những vết thương sau lưng cô bé đều do tên viện trưởng đó đánh!
Lần đầu tiên trong đời, Lục Chi Cửu muốn đánh một người đến thế. Cậu phải về nhà họ Lục ngay lập tức, bắt người xấu ở đây vào tù!
Người áo đen nhíu mày lại, dường như không tin là mình đoán sai. Hắn ta cầm một loại máy phát tín hiệu để gửi tin nhắn đi.
Một lát sau, người áo đen lại quay đầu nhìn cậu:
À, kể từ khi đến đây, cô bé đó đã đổi tên rồi, nghe nói tên là A Trường, cháu có biết cô bé ấy không?

Lục Chi Cửu nhìn hắn ta, trực giác mách bảo cậu rằng đây không phải người nhà của A Trường, hơn nữa người này rất ghê gớm, cậu chắc một trăm phần trăm là người đàn ông đang nằm trên mặt đất đã chết rồi.
Lục Chi Cửu vòng ra đằng sau cô bé.
Thế là cậu nhìn thấy phần lưng áo của cô bé đã rách tả tơi, trên cơ thể nhỏ bé đan xen những vết thương, cũ mới đủ cả, vẫn còn đọng nước và máu.
Đối với một cậu bé mới mười tuổi như Lục Chi Cửu, hình ảnh ấy khiến cậu chấn động khó tả.
A Trường bỗng túm lấy tay cậu:
Chị gái, sau này em sẽ không được gặp chị nữa hả?

Lục Chi Cửu nhìn bóng người gầy yếu kia, đôi mắt sâu không thấy đáy:
Tôi nhất định sẽ đi tìm cậu.

Đợi tôi tới đón cậu, để cậu sống một cuộc sống tốt đẹp.
Đang định mở c5ửa phòng ra xem tình hình bên ngoài thì cửa phòng lại bị ai đó mở ra trước.
Lục Chi Cửu cảm thấy căng thẳng, xoay người nhảy vào tủ quần áo.

Chị gái…

A Trường gật đầu thật mạnh, sau đó xoay người chạy về phía cửa sau.
Lục Chi Cửu nhìn bóng lưng cô bé cho đến tận khi biến mất rồi mới thở phào một hơi.
Sau đó cậu bị người ta xách vào phòng.
Lục Chi Cửu cúi đầu xoa đầu cô bé, thực ra cậu vẫn cao hơn cô bé một cái đầu mà.

Nhớ đó, chạy đến khi nào không chạy được nữa thì thôi.

Dứt lời, Lục Chi Cửu đẩy cô bé về phía cửa sau.
Lục Chi Cửu nhìn cây roi dài trong tay ông ta, cậu thầm nghĩ, chắc hẳn đây chính là cây roi đã tạo nên những vết thương trên người A Trường.
Thời khắc ấy, trong lòng cậu dâng lên sự căm hận. Cậu bỗng vươn tay ra cướp lấy cây roi ấy, há miệng cắn mạnh vào tay người kia.
Nhưng cậu quên rằng cậu mới chỉ mười tuổi mà thôi, làm sao có thể là đối thủ của ông ta cho được!
Thấy vậy, A Trường sợ đến mức trốn ra sau lưng cậu.
Lục Chi Cửu biết tốc độ của bọn họ thua xa một người trưởng thành, cậu nhanh chóng đưa ra quyết định, quay đầu nói với A Trường:
A Trường, tôi đã quan sát cửa sau của nơi này rồi, bình thường nó không khóa đâu. Bây giờ cậu hãy tới đó rồi chạy ra ngoài, chạy hết mức có thể.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc ấy của cậu, A Trường ngơ ngác gật đầu.
A Trường mới đi, trước khi xác nhận người này có đáng tin không, cậu không thể để hắn ta đưa A Trường đi được.
Thế là cậu nhìn hắn ta, chậm rãi mở miệng nói:
Cháu chính là A Trường.

Lục Chi Cửu nhìn ánh trăng sáng dần dần bị mây đen che khuất.
Lục Chi Cửu thở phào nhẹ nhõm, là A Trường.
Cậu quay đầu lại, thấy giày cô bé ướt sũng, tóc mái cũng ẩm ướt và dính sát vào trán, rõ ràng là vừa đội trời mưa tới đây.
A Trường đi tới trước mặt cậu, đưa cho cậu nửa chiếc bánh bao ngấm nước:
Chị gái, chị không ở đây được nữa đâu.

Lục Chi Cửu nhíu mày lại:
Vì sao?

A Trường im lặng một lát, cô bé vẫn dúi bánh bao cho cậu:
Bởi vì chú viện trường không đồng ý, sau này em không thể mang đồ ăn cho chị được nữa.

Lục Chi Cửu bỗng tới gần cô bé, A Trường vô thức lùi về phía sau, như thể đang che giấu điều gì đó.
Cậu nghe thấy tiếng mắng của người đàn ông ấy, cây roi cũng bị đoạt lại.
Cậu nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau giáng xuống. A Trường đã chịu đựng bao lần như thế, chắc là cậu cũng chịu đựng được chứ nhỉ?
Nhưng cây roi không hạ xuống như trong dự liệu, cậu chờ rất lâu rồi mới mở mắt ra, thì lại phát hiện ra rằng
con quỷ dữ
đã ngã vật trên mặt đất, không nhúc nhích chút nào.
Anh không còn nhớ mình đã vượt qua mười năm ấy như thế nào, bởi vì điều duy nhất mà anh còn nhớ trong mười năm qua là sống sót, sau đó đi tìm cô.

Bất luận là lúc bị căn cứ tẩy não hay là lúc huấn luyện khốc liệt, hoặc là lúc thi hành nhiệm vụ lạnh lẽo, anh cũng chỉ nghĩ tới điều ấy.

Anh không biết mình có còn tình cảm hay không, nhưng vừa rồi, có người nói với anh rằng, đó chính là thích.

Thích.

Có phải điều ấy cũng đồng nghĩa với việc anh vẫn là một con người hay không?

Rốt cuộc Lục Chi Cửu cũng nở nụ cười. Nụ cười ấy tác động vào vết thương, khiến anh cảm nhận được cơn đau truyền tới từ bụng và ngực.

Máu sặc ra khỏi miệng, lăn dài theo khóe môi anh, chảy xuống tuyết trắng trên mặt đất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.