Chương 682: Cô chắc chắn là tiện đường chứ?
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1392 chữ
- 2022-02-19 04:15:13
Trên đường đi, các nhân viên trong Tập đoàn Thiên Nhiên đều nhìn chăm chú vào cô.
Tuy rằng hiện tại, hầu hết mọi chuyện trong tập đoà8n đều do Tống Ngưng Y xử lý, nhưng trong Tập đoàn Thiên Nhiên, Thẩm Thiên Trường như một thần thoại, đồng thời cũng là lãnh tụ tinh thần tối3 cao trong Tập đoàn.
Nhưng Tần Phong cũng quen rồi, nụ cười trên mặt anh không hề thay đổi, chỉ nói một câu
cháu đi ngay đây
, rồi xoay người ra khỏi phòng khách.
Sau khi Tần Phong đi, bà cụ Tần mới tươi cười lần nữa, tuy đang cầm tay Thẩm Thiên Trường, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Thịnh Lam:
À, không biết năm nay cô Thịnh bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
Không được đâu ạ, tuy rằng đã có lòng thành rồi, nhưng cũng không thể thiếu quà được. Nếu bà chê quà nhiều quá thì ngày mai hãy chọn mấy thứ mình thích, còn lại thì quyên vào mấy cơ sở từ thiện của bọn cháu, coi như tích phúc cho Tổng Giám đốc Tần.
Thịnh Lam rất khéo léo, nhà họ Tần có những mấy Tổng Giám đốc Tần, như thể đang nói tới tất cả mọi người vậy.
Nhưng người biết chuyện thì đều nhận ra câu nói của cô ấy có hơi hướng nói bóng nói gió.
Sao bà cụ Tần lại không biết cho được! Nụ cười trên mặt bà ấy tắt ngúm, lạnh lùng nói với Tần Phong:
Đứng đó làm gì nữa, đi ra ngoài đón khách đi. Lớn bằng đấy rồi mà còn không biết lễ nghĩa gì cả, tự nhiên khiến người ta phiền lòng.
Rất ít khi Thẩm Thiên Trường tan ca vào thời điểm này, bởi vì ánh mắt sùng bái của đám nhân viên khiến cô cảm t9hấy mất tự nhiên.
Tuy rằng lúc trước mở họp, cô đã hạ lệnh không được phát tán sự sùng bái cá nhân, nhưng vẫn không ngăn cản được nh6ững nhân viên ấy.
Cô ấy không hiểu vì sao Giang Mộ Tuyết lại thích Tần Phong nhiều năm đến thế, tóm lại, cô không thích kiểu đàn ông hai mặt như vậy.
Thẩm Thiên Trường nhìn Tần Phong một cái coi như chào hỏi.
Thịnh Lam ngồi trên ghế, càng nhìn vào ánh mắt của bà cụ thì càng thấy chột dạ.
Nhưng cũng may là lại có người tới, thu hút sự chú ý của bà cụ.
Sắc mặt của Tần Phong vẫn rất bình thường:
Đương nhiên rồi.
Cháu đến là được rồi, mang quà cáp gì nữa, bà già rồi mà.
Bà cụ Tần cười nói.
Trong mấy cô cháu dâu, người mà bà cụ thương nhất là Giang Mộ Tuyết, nhưng người mà bà thích nhất lại là Trần Tử Nhiễm.
Trần Tử Nhiễm vừa trò chuyện với bà cụ, vừa nháy mắt ra dấu với Phong Diệc Hành.
Sao cô không đợi lát nữa rồi ra?
Thẩm Thiên Trường thản nhiên nói một câu.
Thịnh Lam trợn trắng mắt:
Ai bảo công ty cô chuyển đi xa như thế, bình thường tới đây ít cũng phải mất một tiếng, vừa rồi tôi mở một cuộc họp mất một tiếng, ai ngờ cô lại tới nhanh như thế.
Thịnh Lam nhìn anh, nhướng mày nói:
Ồ, không ngờ chúng tôi lại có thể diện đến thế, được Tổng Giám đốc Tần vất vả chờ đợi cơ đấy.
Tần Phong nhìn bọn họ, khóe môi hơi cong lên:
Một người là người thân, một người là khách, tôi ra đón cũng đâu có gì không ổn.
Nụ cười trên mặt Thịnh Lam cứng đờ lại. Cô nàng dùng ánh mắt uy hiếp Thẩm Thiên Trường, cô dám nói thêm một chữ nữa thử xem!
Hơn nữa bây giờ cô ấy vẫn chưa có người yêu.
Thẩm Thiên Trường ra khỏi tòa cao ốc, xe của cô đậu ở một vị trí riêng. Tòa cao ốc này mới xây, bởi vì vấn đề về t5uyến đường nên tầng hầm để xe vẫn trong trạng thái tu sửa, thế là ngày đầu tiên tới đây làm việc, cô đã tùy ý đỗ xe của mình ở bên ngoài.
Kết quả lúc tan làm, cô phát hiện ra nơi mình để xe đã được kẻ vạch đỗ xe.
Lúc trước, khi biết Giang Mộ Tuyết bỏ đi, bà cụ Tần tức đến mức phải nhập viện. Sau khi ra viện, bà ấy đã phạt Tần Phong quỳ trong từ đường nhà họ Tần suốt cả đêm.
Đến tận bây giờ, bà vẫn không có thái độ hiền hòa với anh.
Tần Phong nhìn cô, mỉm cười nói:
Em họ, cứ đưa quà cho anh là được.
Trước mặt bà cụ Tần, Thẩm Thiên Trường cũng nể mặt anh:
Anh họ phải bảo quản quà của bà cẩn thận đấy, đừng để người ta tùy tiện mở ra.
Thẩm Thiên Trường và Thịnh Lam vào biệt thự, Nhiếp Tòng Nhu đang ngồi giữa phòng khách, bọn họ đi tới trước mặt bà.
Chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.
Thẩm Thiên Trường cười nói.
Thẩm Thiên Trường gật đầu, đang định đưa hộp quà cho quản gia thì lại có người vươn tay ra nhận lấy trước.
Nhìn thấy Tần Phong xuất hiện trước bên cạnh mình từ lúc nào chẳng hay, Thẩm Thiên Trường không buông tay ra.
Thẩm Thiên Trường hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói gì nữa.
Nửa tiếng sau, bọn họ tới biệt thự nhà họ Tần.
Quản lý hậu cần mà bộ phận nhân sự tuyển vào thật là biết cách… nịnh bợ lãnh đạo.
Thẩm Thiên Trường lên xe, nhìn đồng hồ rồi tới Dầu khí Thịnh Thiên.
Nhìn bọn họ
liếc mắt đưa tình
với nhau, Thịnh Lam cảm thấy món cẩu lương này làm mình bực bội thật đấy.
Không ngờ người như Phong Diệc Hành lại thích Trần óc heo!
Thịnh Lam nhìn nụ cười ôn hòa ấm áp của Tần Phong. Hơn một năm qua, không biết anh đã ngầm xử đẹp bao nhiêu đối thủ cạnh tranh của mình. Mới tháng trước, nghe nói có một cổ đông trong Tập đoàn Giang Lăng còn bị anh ép đến mức nhảy lầu tự tử.
Vậy nên hiện tại không ít người nói anh khẩu phật tâm xà.
Lúc này không phải giờ cao điểm, không bị kẹt xe.
Thịnh Lam quay đầu nhìn cô:
Cô Phong này, có đến mức ấy không hả? Tôi chỉ bảo cô tiện đường thì tới đón tôi, cô có cần kiêu ngạo như thế không?
…
Bà cụ bày ra vẻ mặt sực hiểu, ra vẻ ngẫm nghĩ rồi cảm thán:
Tuổi này đẹp đó.
Tần Phong liếc nhìn món quà trong tay cô.
Có hai hộp quà.
Thấy bà cụ hỏi tuổi mình, Thịnh Lam sởn hết tóc gáy. Cô nàng thừa nhận lúc còn trẻ bà cụ Tần từng đạt được những thành công lẫy lừng, nhưng cũng không tránh được cái tật thích làm mối của người già.
Thịnh Lam cười gượng, chưa biết trả lời như thế nào thì Thẩm Thiên Trường đã chen vào:
Cô ấy hai mươi sáu tuổi rồi.
Tiệc sinh nhật bà cụ được tổ chức ở biệt thự nhà họ Tần.
Lúc bọn họ xuống xe, Tần Phong đã chờ sẵn ở cửa chính rồi.
Chúc bà Tần sức khỏe dồi dào, tràn đầy niềm vui.
Thịnh Lam cũng khách khí nói.
Bà cụ Tần tươi cười đáp lời, vẫy tay với Thẩm Thiên Trường:
Phi Linh, tới ngồi cạnh bà nào.
Cô lái tới dưới tòa cao ốc Dầu khí Thịnh Thiên, đợi khoảng mười lăm phút mới thấy một bóng người duyên dáng bước ra khỏi cổng.
Thịnh Lam đi tới cạnh xe Thẩm Thiên Trường, mở cửa bước lên xe.
Cô chắc là tiện đường chứ?
Thịnh Lam nhìn móng tay mình:
Đúng mà, tiện đường.
Thẩm Thiên Trường nhìn thấy Trần Tử Nhiễm và Phong Diệc Hành vào phòng, đằng sau bọn họ còn có hai anh em Vưu Thương và Vưu Mộc.
Từ trước tới nay, Trần Tử Nhiễm luôn biết cách lấy lòng người già, chỉ vài câu đã làm bà cụ cười ha ha liên tục.
Nhìn đi, họ hàng nhà anh đều phải đổ gục trước sức hút của bản tiểu thư!
Nhận được tín hiệu từ cô, Phong Diệc Hành không có phản ứng gì cả, nhưng lúc ngồi xuống, trên khóe môi vẫn hiện hữu nụ cười.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.