Chương 764: Cớ sao nhiễm phong trần (58)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1185 chữ
- 2022-02-19 04:25:32
Phong Phi Nhứ kìm nén đến tận gần bữa tối mới ấp úng hỏi:
Ừm… Ngày mai các chị tới thành phố Vân, em có thể đi theo được không?
Trần Tử Nhiễm cong môi cười:
Được.
Ánh mắt của Phong Phi Nhứ sáng lên.
Trần Tử Nhiễm quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc đồ công sở đứng ở cửa vào.
Tôi là Lư San, Tổng Giám đốc Trần cử tôi tới đón cô.
Cô gái xinh đẹp ấy tự giới thiệu.
Vu Cầm lấy thêm bát đũa cho bọn họ, mọi người yên lặng ăn tối.
Ngày mai mấy giờ cất cánh?
Phong Diệc Hành bỗng mở miệng.
Nhưng em phải tự nói với anh Cả em.
3
Hôm qua cô vừa dẫn bọn họ tới quán bar, bây giờ lại đưa bọn họ đến thành phố Vân, Phong Diệc Hành đồng ý mới là lạ.
Trần Tử Nhiễm nhìn theo bóng lưng cô ấy, chuyện như thế này chỉ có thể dựa vào bản thân thôi, chẳng ai có thể giúp được hết.
Trần Tử Nhiễm về phòng, gửi tin nhắn cho Trần Tử Mặc và Tống Ngưng Y, nói là ngày mai mình sẽ về.
Bọn họ cùng nhau lên xe.
Mặc dù là ngày thường trong tuần, nhưng không hề xảy ra tình huống tắc đường, chỉ mất nửa tiếng đã tới sân bay.
Thực ra cô cũng muốn đưa Phong Phi Nhứ tới thành phố Vân. Đầu tiên là bởi vì cô em này vừa thất tình, có thể đi giải sầu, thứ hai là cô lo rằng tên cặn bã Chu Thừa Tu không chịu đổi tính, chạy tới tìm Phong Phi Nhứ.
Người như Phong Phi Nhứ cô đã gặp nhiều rồi, ngây thơ như thế này, người ta chỉ cần ngoắc ngón tay là lại bị lừa quay lại ấy chứ.
Vừa xuống xe, Trần Tử Nhiễm đã nhìn thấy buổi họp báo của Bộ Kinh tế đang được công chiếu trên màn hình lớn ở sân bay.
Vẫn chưa đến giờ, tất cả chỗ ngồi đều trống không, nhưng liếc qua một cái là Trần Tử Nhiễm nhìn thấy tấm biển của Phong Diệc Hành.
Đương nhiên là khác rồi, em bị lừa, kẻ đáng chết là gã tồi ấy.
Phong Phi Nhứ nở nụ cười tự giễu, đứng lên đi về phòng.
Trần Tử Nhiễm quan sát cô ấy:
Trần Tử Mặc thay trợ lý rồi à?
Hôm nay Tổng Giám đốc Trần và trợ lý Phạm tới thành phố Lẫm, vậy nên mới cử tôi tới.
Nhìn biểu cảm của anh, Phong Phi Nhứ vội vàng cúi đầu nhìn bát cơm.
Được.
Cô đi tới cửa vào khu vực đỗ xe.
Cô Trần.
Phong Phi Nhứ cắn răng, cuối cùng ngắc ngứ nói:
Anh Cả, em muốn tới thành phố Vân với chị dâu.
Phong Diệc Hành nhíu mày lại.
Trong đó đang phát một bộ phim cận đại, là thể loại phim mà Trần Tử Nhiễm không thích chút nào, nhưng lại là thể loại mà Phong Diệc Hành thích.
Bởi vì lúc trước cô phát hiện ra trong biệt thự Bộ trưởng có rất nhiều đĩa phim cũ, Vu Cầm nói là của Phong Diệc Hành.
Trần Tử Nhiễm đứng nhìn một lát trước màn hình, đến tận khi thông báo lên máy bay vang lên, bọn họ mới cùng nhau lên máy bay.
Trần Tử Nhiễm hỏi tiếp viên hàng không lấy chăn và gối đầu, định ngủ bù trên máy may, nhưng nhắm mắt lại mà mãi không ngủ được, chỉ có thể mở màn hình giải trí trên máy bay.
9Khuôn mặt của Phong Phi Nhứ ỉu xìu hẳn đi, cô ấy mấp máy bờ môi, nhưng không nói gì nữa.
Trần Tử Nhiễm tưởng tối nay Phong D6iệc Hành phải tăng ca nên đã bảo Vu Cầm chuẩn bị cơm như bình thường, ngờ đâu mới ăn được một nửa thì Phong Diệc Hành lại trở về, Vư5u Thương cũng đi theo anh.
Lúc này người của Bộ Kinh tế đã có mặt đầy đủ. Trần Tử Nhiễm nhìn sắc mặt nhợt nhạt và quầng thâm dưới mắt Phong Diệc Hành, rõ ràng là thiếu ngủ.
Tối qua sau khi giành chăn của Phong Diệc Hành, Trần Tử Nhiễm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, sáng dậy thì trong phòng chỉ có một mình cô, cô hoàn toàn không biết Phong Diệc Hành đi lúc nào.
Tiết mục trên máy bay được phát cố định, Trần Tử Nhiễm không thay đổi được, chỉ đành kiên trì xem mấy phút.
Không ngờ là nó cũng không tệ, đến tận lúc máy bay hạ cánh, tất cả màn hình đều bị tắt đi, Trần Tử Nhiễm vẫn chưa thỏa mãn.
Cô cảm thấy mình trúng tà thật rồi.
Xuống máy bay, Trần Tử Nhiễm mở điện thoại lên, nhận được tin nhắn định vị mà Trần Tử Mặc gửi tới.
Có phải trường hợp của em cũng giống kẻ thứ ba vừa rồi không?
Phong Phi Nhứ đột nhiên hỏi.
Trần Tử Nhiễm tắt ti vi đi luôn.
Thế là cô kéo chăn trùm kín người.
Chăn của Phong Diệc Hành bị cô kéo hết, anh giữ nguyên tư thế ấy ngủ đến sáng…
Bọn họ thuận lợi check in.
Thông qua trạm an ninh, trên màn hình trong phòng chờ cũng đang công chiếu buổi họp báo.
Mười giờ sáng.
Trần Tử Nhiễm trả lời.
Dứt lời, cô vươn chân ra đá Phong Phi Nhứ.
Nhưng không bao lâu sau, cô cảm thấy có tiếng hít thở vang lên bên tai, sau đó, một cánh tay ôm lấy cô.
Thấy anh như vậy, Trần Tử Nhiễm không khỏi hừ lạnh một tiếng, lần nào cũng là cô chịu thiệt, không biết tên đàn ông này nổi giận cái gì nữa!
Vốn tưởng là sẽ bị phản đối, không ngờ Phong Diệc Hành lại đồng ý.
Thấy Phong Diệc Hành đồng ý, Trần Tử Nhiễm vội vàng cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Vưu Mạn.
Đánh răng rửa mặt xong, cô nằm xuống giường. Mơ màng đến nửa đêm, một người nằm xuống bên cạnh cô.
Cô biết đó là Phong Diệc Hành, bèn trở mình ngủ tiếp.
Hơ…
Trần Tử Nhiễm lẳng lặng đổi kênh.
Ăn cơm xong, Phong Diệc Hành và Vưu Thương vào phòng làm việc bàn công chuyện.
Trần Tử Nhiễm và Phong Phi Nhứ ngồi ở phòng khách xem ti vi, đúng lúc bộ phim đến cảnh người vợ hợp pháp đánh kẻ thứ ba.
Phu nhân, chúng ta đi check in trước đi.
Vưu Mạn nói một câu.
Trần Tử Nhiễm quay đầu lại:
Được.
Chín giờ sáng hôm sau, Vưu Mạn đúng giờ tới biệt thự Bộ trưởng.
Gần như Trần Tử Nhiễm không mang đồ đạc gì cả, đồ của Phong Phi Nhứ thì đã có Phong Tri Ngộ sai người mang tới.
Trần Tử Nhiễm gật đầu, mọi người đi theo cô ấy lên xe.
Trở lại biệt thự nhà họ Trần, tuy rằng Trần Tử Mặc không có ở nhà, nhưng lại có bà Nguyễn và ông già. Lúc trước bọn họ đi du lịch, mới về mấy ngày trước.
Vừa đặt đồ đạc xuống là Trần Tử Nhiễm lập tức nhào tới ôm chầm lấy ông già.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.