• 3,543

Chương 776: Cớ sao nhiễm phong trần (68)


Trần Tử Nhiễm nhìn ông ta, từ lâu cô đã phát hiện ra rằng ông chủ câu lạc bộ không chỉ đơn giản là quen biết sơ qua với Bùi Tuấn Kiệt mà 8thôi.

Nhưng khi ấy cô không hỏi, còn bây giờ, cô biết, đáp án đã không còn quan trọng nữa.

Trần Tử Nhiễm nhận lấy hộp qu3à, chủ câu lạc bộ cũng xoay người rời khỏi phòng VIP.
Phong Diệc Hành nhíu mày:
Quá nguy hiểm.

Trần Tử Nhiễm hừ lạnh một tiếng, cô biết ngay mà.

Nếu em đưa anh đi cùng như tối hôm đó thì miễn cưỡng được phép.

Trần Tử Nhiễm cầm chiếc mũ bảo hiểm ấy lên, mặt trong của quai mũ được thêu một hàng chữ nhỏ.
To my love.
Trần Tử Nhiễm ôm chiếc mũ bảo hiểm ấy, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Khuôn mặt của Phong Diệc Hành sa sầm lại, tóm lại là cô không muốn anh đi rồi.

Bộ trưởng Phong, thế là được rồi chứ?
Trần Tử Nhiễm hỏi.

Không được vượt qua phạm vi tuyến đường ấy.


Rời sang chuyến bay buổi tối.
Phong Diệc Hành nói một câu.
Vưu Thương nhìn anh qua gương chiếu hậu.
Chuyến bay chín giờ sáng từ thành phố Phong đổi thành chuyến bay lúc ba giờ chiều từ thành phố Vân, bây giờ lại chuyển sang buổi tối, anh ta thực sự không hiểu mạch suy nghĩ của vợ chồng nhà này.
Khoảng mười phút sau, âm báo tin nhắn vang lên dồn dập từ điện thoại của Vưu Thương.
Anh ta cầm lên xem, cảm thấy không ổn chút nào, bèn quay đầu lại:
Báo cáo Bộ trưởng Phong, hiện tại phu nhân của anh đã lái quá tốc độ qua bảy con đường, vượt đèn đỏ bốn lần, đồng thời còn gây tiếng ồn ở khu vực cấm bóp còi. Tôi vừa nhận được mười hóa đơn phạt, tiền phạt tổng cộng là 2435 tệ, ngoài ra còn giữ giấy phép lái xe của người vi phạm.


Cậu làm việc không đến nơi đến chốn.

Trong khi sửa soạn lại di vật của anh ta, mẹ anh ta phát hiện ra anh ta từng gửi tin nhắn cho Trần Tử Nhiễm. Bà ấy cảm thấy có thể Trần Tử Nhiễm là một người quan trọng với anh ta, bèn gọi điện thoại thông báo cho cô.
Sau đó mẹ của Bùi Tuấn Kiệt còn nói điều gì đó, nhưng Trần Tử Nhiễm không nghe thấy.
Cô chỉ biết là câu xin lỗi mà cô không mấy bận tâm ấy lại là câu nói cuối cùng giữa bọn họ.
Nhìn con đường trống trải, cô trực tiếp tăng tốc độ lên đến mức tối đa, tiếng động cơ uỳnh uỳnh vang ra khắp đất trời, chỉ cần buông chân phanh ra là chiếc xe sẽ lao vụt đi.

Bộ trưởng, chúng ta có đuổi theo không?
Tài xế hỏi.

Không cần, đi theo tuyến đường là được.

Nếu có thể sống thì không cần xin lỗi cũng được.
Thực ra tôi chưa từng hận anh.

Vưu Thương ngồi trên ghế phụ, thấy Trần Tử Nhiễm đội mũ bảo hiểm, anh ta suýt thì phì cười thành tiếng.
Trần Tử Nhiễm cố gắng điều chỉnh lại giọng nói của mình.

Chẳng phải hôm nay các anh sang nước M sao?

Trên chiếc mũ bảo hiểm ấy có chữ ký của tuyển thủ đua xe địa hình mà cô thích nhất, là thứ mà cô luôn khát khao được sở hữu.
Cô tưởng rằng cô và Bùi Tuấn Kiệt đã kết thúc từ lâu rồi, nhưng cô không ngờ là Bùi Tuấn Kiệt lại dùng cách này để nói lời tạm biệt cuối cùng với cô.
Đây là một món quà, cũng là một di vật.
Trần Tử Nhiễm ra khỏi câu lạc bộ, lúc này đã quá giờ mà cô hẹn Vưu Mạn rồi.
Ra khỏi cổng, cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đậu bên vệ đường.
Biển số xe đặc biệt ấy khác với tất cả những chiếc xe bình thường khác.



Vưu Thương nghiến răng nghiến lợi, mẹ kiếp, rốt cuộc kẻ nào đã dạy Trần Tử Nhiễm lái phân khối lớn thế hả?!
Trần Tử Nhiễm quay lại câu lạc bộ, nhanh chóng thay quần áo rồi lựa chọn kiểu dáng xe mà mình thích nhất, sau đó lái thẳng ra đường.
Lái được một lúc thì cô thấy sai sai, sao hôm nay chẳng có một chiếc xe nào chạy trên con đường này vậy?
Nhìn qua gương chiếu hậu, quả nhiên xe của Phong Diệc Hành đang đi theo đằng sau.
Cô biết là người đàn ông này sẽ không để cô yên mà.
Trần Tử Nhiễm ngồi xuống, tháo dải ruy băng trên hộp quà ra.
Thực 9ra suốt cả một buổi sáng cô luôn rất bình tĩnh, bởi vì đã thức cả đêm trong bệnh viện nên các sợi dây thần kinh của cô cũng căng thẳng đ6ến mức mất cảm giác.
Nhưng hiện tại, khi nhìn thấy chiếc mũ bảo hiểm mới tinh trong hộp quà, cô vẫn không nhịn được đỏ hoe đôi m5ắt.

Trần Tử Nhiễm, em muốn đi xe phân khối lớn.

Trần Tử Nhiễm cạn lời, cô đội mũ bảo hiểm chỉ là bởi vì muốn che giấu mà thôi, nhưng anh đã chủ động nhắc tới, cô cần gì phải khách khí.

Tôi muốn đi thì các anh có để tôi đi không?

Cô tự giễu nở nụ cười, thảo nào cô đi một mình lâu như thế mà điện thoại lại không reo lần nào.
Đang định bước tới đó thì lại nhớ tới chuyện mình thức trắng đêm, vừa rồi còn khóc cả tiếng đồng hồ, chắc lúc này trông cô xấu xí lắm, thế là cô lấy mũ bảo hiểm ra khỏi hộp rồi đội lên đầu.
Cô đi tới bên cạnh xe rồi mở cửa xe ra.
Trần Tử Nhiễm không nói gì nữa, trong xe chìm vào yên tĩnh.
Phong Diệc Hành không lên tiếng, tài xế cũng không dám nổ máy.
Một lúc lâu sau, Trần Tử Nhiễm nói:
Vì sao vẫn chưa đi?

Trần Tử Nhiễm quay đầu đi:
Thôi khỏi.

Cô chẳng muốn đưa ai đi cùng hết.
Vốn Phong Diệc Hành tưởng là Trần Tử Nhiễm sẽ đồng ý ngay, nào ngờ cô lại từ chối.
Mấy tiếng trước, mẹ của Bùi Tuấn Kiệt gọi điện cho cô, vừa mở miệng đã nói ra tin tức khiến người ta nghẹn ngào.
Bà ấy nói, Bùi Tuấn Kiệt đã qua đời rồi.
Trong một giải đua xe địa hình do địa phương tổ chức, anh ta lái xe tông vào hàng rào bảo hộ, ngừng thở ngay lúc bị đưa lên xe cứu thương.

Không thành vấn đề, anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không nuốt lời.

Dứt lời, Trần Tử Nhiễm lập tức mở cửa xuống xe.

A Hành, cậu định để cô ấy lái phân khối lớn đi khắp thành phố Vân thế hả?

Một lát sau…

Vẽ tuyến đường cho anh, một mình em đi.

Trần Tử Nhiễm lập tức ngồi thẳng dậy, vẽ tuyến đường mình định đi lên bản đồ điện thoại, đưa tới trước mặt Phong Diệc Hành.

Tôi gửi bản đồ cho cậu rồi đấy, đuổi hết những gì có thể chạy được trên tuyến đường ấy đi.

Vưu Thương suýt thì hộc máu:
Cậu chủ Phong, nơi này là thành phố Vân chứ có phải thành phố Phong đâu, tôi không thân với người trong Bộ Giao thông.


Tôi đã đưa ra yêu cầu rồi, không giải quyết được thì có nghĩa là người làm cấp dưới như cậu tắc trách, nếu cô ấy gặp nguy hiểm vì việc cậu không giải quyết được vấn đề thì cậu sẽ là người phải chịu trách nhiệm.

Vưu Thương không khỏi nổi cáu, để dọn đường cho Trần Tử Nhiễm, có biết anh ta đã phải mang ơn bao nhiêu người không?


Phong Diệc Hành, tuân thủ pháp luật là nghĩa vụ của mọi công dân, cậu nói lý một chút có được không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.