• 1,113

Chương 777: Cớ sao nhiễm phong trần (69)


Cô đã từng thực lòng muốn ngắm khung cảnh tươi đẹp ấy với anh ta vào năm sau, nhưng sự mong chờ chưa nói ra ấy, đến giờ chỉ có thể chôn sâu trong l8òng mãi mãi.

Xe của Phong Diệc Hành nhanh chóng bắt kịp, dừng lại cách vị trí của Trần Tử Nhiễm không xa.
Khuôn mặt của Trần Tử Nhiễm lập tức đỏ ửng, nhưng cô không hề che giấu.

Vậy nên anh đồng ý hay từ chối lời đề nghị ấy…

Nếu tôi đã hoàn toàn buông bỏ được mối tình chôn sâu trong trái tim, vậy anh có thể giống như tôi, nhiệt tình bắt đầu lại từ đầu hay không?
Trần Tử Nhiễm nhìn vào mắt anh, đây là lần đầu tiên cô không nghĩ xem trong cặp mắt ấy ẩn chứa điều gì.
Cô ôm mũ bảo hiểm, xoay người đi sang đầu bên kia. Phần nhô ra của bờ đê có một bãi cát lộ ra vì thủy triều rút xuống.
Trần Tử Nhiễm xuống đê, đi tới giữa bãi cát ấy.
Trần Tử Nhiễm hét thật to, như thể trên thế giới chỉ còn một mình cô, cùng với vùng biển cả yên tĩnh này, nỗi cô đơn len lỏi trong cô, hệt như cái ngày mà cô quyết định buông tay.
Không biết hô bao nhiêu lần, giọng nói của Trần Tử Nhiễm khàn hẳn đi.

Buông bỏ cái gì?
Phong Diệc Hành hỏi.
Trần Tử Nhiễm cắn môi, giữ im lặng.
Trần Tử Nhiễm dừng x5e lại, đi ra mép ngoài bờ đê. Bầu trời màu xanh, nhưng nước biển lại đục ngầu, thực chất biển của thành phố Vân còn không bằng một phần mười của thành phố Phong nữa.
Trần Tử Nhiễm chậm rãi tháo mũ bảo hiểm xuống, gió biển nóng ẩm của mùa hạ nhanh chóng làm mái tóc cô rối bời.

Tôi tha thứ cho anh!


Tôi tha thứ cho anh!!!

Phong Diệc Hành bỗng nhíu mày lại, đây không phải là một câu nói êm tai với anh, thậm chí còn khiến anh cảm thấy chói tai.
Trần Tử Nhiễm không đợi Phong Diệc Hành trả lời, cũng không mở miệng nói gì nữa.

Cậu ta nghe thấy rồi.

Trần Tử Nhiễm quay đầu lại.
Vưu Thương nhìn Trần Tử 3Nhiễm ngoài xe, rồi lại nhìn Phong Diệc Hành ở trong xe.
Theo tầm mắt của bọn họ, bên ngoài xe chỉ có một vùng phong cảnh của thành phố Vâ9n, không có gì đặc biệt cả.
Phong Diệc Hành không trả lời, Trần Tử Nhiễm cảm thấy anh đang ngầm thừa nhận.

Muốn buông bỏ một vài thứ thì nhất định phải đánh đổi.
Trần Tử Nhiễm nói ra câu ấy, cũng như việc cô muốn chôn cất quá khứ, vậy thì sẽ phải làm bẩn tay mình.
Hình như đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tia sáng rất khác trong mắt Phong Diệc Hành, tia sáng ấy như trào dâng trong con ngươi màu hổ phách của anh, như thể chỉ cần cô khẽ vươn tay ra là có thể bắt được.
Cô nhìn nụ cười trên khóe môi anh, dường như anh đang rất kìm nén:
Trần Tử Nhiễm, anh có thể hiểu là vừa rồi em đã tỏ tình với anh không?

Phong Diệc Hành vẫn đứng tại chỗ, nhìn bàn tay lấm lem của cô.
Trần Tử Nhiễm cố tình giơ tay ra trước mặt anh:
Có phải là bẩn lắm không?

Dường như tiếng nói của cô vọng đi rất xa, nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng sóng ập vào bờ đê.

Này!!! Tôi tha thứ cho anh… Anh có nghe thấy không!!!

Cô ngồi xổm xuống, vươn tay ra nhổ một cây rong biển, sau đó bắt đầu đào bới, chẳng mấy chốc đã đào ra một cái hố nhỏ. Trần Tử Nhiễm đặt chiếc mũ bảo hiểm ấy vào, sau đó vùi nó đi.
Khi đã làm xong tất cả, Trần Tử Nhiễm quay trở về.
Nhìn ra phía xa xa, nơi giao nhau giữa mặt nước và bầu trời, rốt cuộc cô cũng hét lên thật to.

Này!! Tôi tha thứ cho anh…

Phong Diệc Hành nhìn cô, bờ môi hơi động đậy.

Nếu tôi nói tôi đã buông bỏ Bùi Tuấn Kiệt rồi, vậy anh có thể buông bỏ Nam Tử Yên được không?

Một lát sau, Trần Tử Nhiễm lại lên xe máy, chỉ vờ như không nhìn thấy chiếc xe đỗ cách đó không xa.
Cô6 nổ máy xe, rời khỏi khu vực sườn núi, đi thẳng theo hướng Đông, chưa tới một tiếng là đã tới vùng biển khu Vân Đông.
Không biết từ lúc nào, Phong Diệc Hành đã đứng bên cạnh cô, chắn hết những cơn gió biển đang thổi vào cô.

Phong Diệc Hành, tôi từng thực lòng thích anh ta, cũng như anh từng thực lòng thích Nam Tử Yên vậy.
Trần Tử Nhiễm mở miệng nói.
Bắt đầu từ giây phút cô hoàn toàn chôn vùi quá khứ, cô cũng đã có thể bình tĩnh chấp nhận việc bản thân mình trở nên như thế.
Cô chắc chắn đây không phải là mơ.
Đến khi ngẩng đầu lên nhìn Phong Diệc Hành một lần nữa, trong mắt cô không còn sự cố chấp như trước.

Phong Diệc Hành, chi bằng chúng ta bắt đầu lại từ đâu đi?

Cô thích người trước mặt mình, bất kể có phải anh là người lắm mưu nhiều kế, hay sẵn sàng bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích hay không.
Kể từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã như trúng bùa mê thuốc lú, tự bước từng bước một vào cái bẫy mà anh đã sắp đặt sẵn.
Những lời còn lại đều bị ngăn chặn.

Trần Tử Nhiễm cứng đờ người, cô muốn đẩy anh ra, nhưng lại sợ đất cát trên tay làm bẩn áo anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.