• 1,113

Chương 778: Cớ sao nhiễm phong trần (69)



Hử?



Chờ để bắt đầu lại từ đầu với em.



Ồ…

Không biết bọn họ làm cái gì nữa, chỉ là rửa tay thôi mà mất những hai mươi phút.
Rửa tay xong, bọn họ quay ra phòng khách.

Chuyến bay của anh là mấy giờ tối?
Trần Tử Nhiễm hỏi.
Chính vào lần đó, Trần Tử Nhiễm đã tiện thể đổi lại mật khẩu mà Trần Tử Mặc đã đặt sẵn.

Ừm.
Phong Diệc Hành hài lòng đáp lại.
Bọn họ đi tới cạnh bồn rửa tay trong toilet.

Có phải nên tìm một chỗ rửa tay trước không?

Một lát sau, bất chợt nghĩ tới điều gì đó, Trần Tử Nhiễm mở miệng nói với tài xế:
Lái về phía Nam thành phố.

Một tiếng sau, tài xế đi theo địa chỉ mà Trần Tử Nhiễm nói, chiếc xe rẽ vào một khu biệt thự, dừng lại trước một căn biệt thự hai tầng.
Vưu Thương lập tức bò ra khỏi xe.
Trần Tử Nhiễm nhìn Vưu Thương, thầm nghĩ, chẳng lẽ cảnh Phong Diệc Hành hôn mình vừa rồi đều bị thấy hết rồi sao?
Cô đỏ mặt cúi đầu xuống, xấu hổ quá đi mất…
Đợi đã!
Trần Tử Nhiễm ngửa đầu nhìn anh, vậy nên 8ý anh là anh đồng ý với lời đề nghị của cô?
Cô cắn môi, nhìn bờ môi gần ngay trước mắt, nhịp tim lại bắt đầu gia tốc. <3br>
Anh đã đồng ý với lời đề nghị ấy rồi thì có phải cô nên
có qua có lại
không??
Trần Tử Nhiễm ngửa đầu nhìn anh, cô không nhìn ra được hiện giờ anh đang có tâm trạng như thế nào.

Hồi cấp ba có lần đi cùng bạn tới hồ Lân Ba, chơi quá muộn nên ngủ một đêm ở đây.

Bởi vì khu biệt thự phía Nam thành phố cách hồ Lân Ba gần nhất, vậy nên hồi cấp ba, có lần cô tới đây chơi quá muộn, Trần Tử Mặc đã dặn người đón bọn họ tới đây ngủ.
Khi xưa lúc lập di chúc, Trần Bạc Hiên đã chia tài sản cho hai anh em họ, về mặt bất động sản, biệt thự nhà họ Trần thuộc về Trần Tử Mặc, mấy căn biệt thự ở nơi khác thuộc về Trần Tử Nhiễm.
Vừa rồi nhắc tới chuyện tìm chỗ rửa tay, không biết vì sao Trần Tử Nhiễm lại nhớ tới nơi này.

Lần trước em tới đây cùng ai?
Phong Diệc Hành hỏi.
Nhưng còn chưa kịp làm gì thì Ph9ong Diệc Hành đã quay người đi, tay Trần Tử Nhiễm cũng bị cầm lấy.
Lòng bàn tay sạch sẽ của anh lập tức bao phủ lên đất6 cát.
Anh kéo cô tới trước xe ô tô.
Vưu Thương nhìn vẻ mặt
phơi phới
của Phong Diệc Hành, rồi lại nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Trần Tử Nhiễm, trong lòng không khỏi gào khóc một tràng, cuối cùng anh ta cũng được nhìn thấy cảnh tượng hòa hợp này rồi.
Không uổng công anh ta mang ơn bao người để dọn sạch tuyến đường này.

Lát nữa cậu lái chiếc xe phân khối lớn ấy về.

Trần Tử Nhiễm rửa sạch tay mình rồi lùi sang một bên, lấy khăn lông lau khô.
Phong Diệc Hành vẫn đứng im tại chỗ.

Anh không rửa à?


Ừm, lát nữa chúng ta đi đâu?


Em muốn đi đâu?
Phong Diệc Hành hỏi.
Trần Tử Nhiễm lắc lắc đôi bàn tay đang nắm chặt với nhau.
???

Tôi nhớ cậu từng thi giấy phép lái xe máy rồi.

Nói xong, Phong Diệc Hành kéo Trần Tử Nhiễm lên xe rồi nghênh ngang bỏ đi.
Sao trước kia cô không phát hiện ra là tay anh đẹp như thế??
Là một người yêu thích tay đẹp, cô cảm thấy mình không thể từ chối được, thế là cô hít vào một hơi, cầm tay anh đặt dưới vòi nước, cẩn thận tẩy rửa mấy lần liền.
Rửa xong tay này, Phong Diệc Hành lại vươn tay kia ra.

Ơ? Thế xe máy thì sao?
Trần Tử Nhiễm nhẹ giọng hỏi một câu.
Phong5 Diệc Hành quay đầu nhìn chiếc xe phân khối lớn kia.

Vưu Thương.

Phong Diệc Hành giơ tay về phía cô, ngón tay anh đốt nào ra đốt nấy, còn đọng cả giọt nước.

Phu nhân, rửa cho anh đi.

Trần Tử Nhiễm nhìn tay anh.
Trần Tử Nhiễm mở vòi nước ra.

Bỏ ra để rửa tay đã.

Phong Diệc Hành buông tay cô ra.
Cánh cổng từ từ mở ra, Trần Tử Nhiễm kéo anh đi vào.
Bàn trà trong phòng khách biệt thự đã phủ một lớp bụi, có vẻ như lâu lắm rồi không có ai tới đây.

Lâu lắm rồi em không tới nơi này.
Trần Tử Nhiễm mở miệng nói.
Phong Diệc Hành và Trần Tử Nhiễm xuống xe, Trần Tử Nhiễm kéo anh tới cửa biệt thự, đang định vươn tay ra ấn mật khẩu mở cửa thì lại phát hiện ra tay mình quá bẩn.

Phong Diệc Hành, anh ấn mật khẩu cho em đi.

Phong Diệc Hành ấn mật khẩu theo lời cô.
Vưu Thương đứng trố mắt tại chỗ.
Làm ơn, giấy phép lái xe của tôi hết hạn từ lâu rồi anh hai ạ!
Trần Tử Nhiễm ngồi trong xe, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Ai làm bẩn thì người đó rửa.




Trần Tử Nhiễm liếc anh một cái:
Vừa rồi anh tự cầm tay em, có nghĩa là tự anh làm bẩn.


Không biết, phải hỏi Vưu Thương.


Trần Tử Nhiễm cạn lời, chỉ có thể gửi tin nhắn hỏi Vưu Thương.

Lúc này Vưu Thương đang đi chiếc phân khối lớn của Trần Tử Nhiễm, lái về câu lạc bộ với tốc độ như rùa bò, không thể xem điện thoại được.

Trần Tử Nhiễm đợi một lúc mà không thấy anh ta trả lời.


Anh cảm thấy tối nay ăn một bữa cơm với bố mẹ em thì có kịp không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.