• 1,113

Chương 785: Cớ sao nhiễm phong trần (75)



Tình yêu không còn là quan trọng nhất, vậy bây giờ cô cảm thấy điều gì là quan trọng nhất?
Tống Ngưng Y tò mò hỏi.


Phong Diệc Hành đó.
8

Vợ.
Phong Diệc Hành nói.

Hử?

Đợi một lát, cả hai đều không tắt máy.
Trần Tử Nhiễm còn muốn nói điều gì đó, nhưng bên nước M muộn lắm rồi, cô chỉ có thể nói là mình tắt máy trước.
Nhìn người gọi tới trên màn hình, trái tim Trần Tử Nhiễm bỗng đập lên thình thịch.
Thực ra hôm nay cô chưa gửi tin nhắn cho Phong Diệc Hành, cô cứ có cảm giác lần này anh đi nước M sẽ gặp phải vấn đề rất khó giải quyết, cô đang cố gắng khống chế không để mình quấy rầy anh.

Tối qua em thức trắng đêm, bởi vì em nhớ anh…

Tuy rằng ở đầu bên kia không có tiếng gì, nhưng không biết vì sao cô lại biết là Phong Diệc Hành đang cười.
Khóe miệng Trần Tử Nhiễm cũng vô thức cong lên:
Ừm… Vậy anh ngủ đi, bây giờ muộn lắm rồi.


Được.




Khuôn mặt của Tống Ngưng Y đen kịt, xin hỏi có gì khác nhau sau?

Cho dù em bận thật thì cũng phải gửi được một tin nhắn chứ?

Trần Tử Nhiễm không ngờ là cân nhắc quá nhiều cũng có thể chữa lợn lành thành lợn què.

Trong lúc anh không ở bên cạnh, nếu gặp chuyện gì không giải quyết được thì có thể đi tìm Phi Dịch, đừng để gặp rắc rối hoặc là làm bản thân bị thương như lần trước…


Phong Diệc Hành!
Trần Tử Nhiễm bỗng ngắt lời Phong Diệc Hành, cô cảm thấy mình không thể nghe Phong Diệc Hành nói thêm nữa, bởi vì mỗi một chữ anh nói ra đều khiến cô muốn hét lên.
Trần Tử Nhiễm hơi ngạc nhiên.

Vì sao anh không ngủ?


Trước khi lên máy bay, em bảo anh phải nhớ em, anh đã làm theo rồi, nhưng em ở trong nước thì không hề nhớ tới anh, thế có phải là không công bằng không?

Trần Tử Nhiễm nghệt mặt ra:
Em… Không…


Trần Tử Nhiễm, anh cảm thấy em không công bằng.


Anh nói gì cơ?


A lô, anh tới rồi à?


Ừm.


Vậy em tắt máy nhé.


Ừm.

Thời gian ở nước M lệch mười ba tiếng so với trong nước, đi tuyến đường đặc biệt thì cần bay mười một tiếng.
Lúc Phong Diệc Hành xuống máy bay, trong nước là giữa trưa, vốn anh nghĩ rằng Trần Tử Nhiễm sẽ gọi điện thoại cho mình, hoặc ít nhiều gì cũng phải nói vài câu với anh, kết quả trong điện thoại chẳng có lấy một tin nhắn nào cả.
Một lúc lâu sau…

Tốt, tiếp tục duy trì.

Trong những mối tình trước kia, cô mà muốn gặp đối phương thì sẽ đi gặp ngay lập tức, bất kể là ở đâu, gần như cô chưa bao giờ kiềm chế như thế.
Trần Tử Nhiễm cầm điện thoại vào một phòng tiếp khách không có ai, sau đó ấn phím bắt máy.

Anh sẽ luôn nhớ em, thậm chí anh còn muốn bay về nước luôn, nhưng anh không thể, vậy nên vợ hãy công bằng hơn với anh, không tái phạm sai lầm ngày hôm nay nữa.

Những lời nói ấy như đang đàm phán, nhưng lại khiến khuôn mặt của Trần Tử Nhiễm đỏ bừng.

Phong Diệc Hành, thật ra không có gì là không công bằng hết.


Hử?

Cô nhìn màn hình điện thoại, ngẫm nghĩ rồi gửi một tin nhắn cho Phong Diệc Hành.
[Ngủ ngon, chồng].

Vợ?
Không nghe thấy cô nói gì, Phong Diệc Hành nghi hoặc hỏi một câu.

Khụ… Khụ… Em đây…

Không biết vì sao, trong lòng anh cảm thấy bực bội, cũng không gửi tin nhắn cho cô.
Thế là anh cứ thế chờ Trần Tử Nhiễm gửi tin nhắn tới cho mình, và đến lúc này đã là bốn tiếng.

Chính em mới là người bận đấy.
Phong Diệc Hành lạnh lùng nói.
Rốt cuộc Trần Tử Nhiễm cũng thấy có gì đó bất thường:
Phong Diệc Hành, anh lại sắp lên cơn nữa hả?


Mấy ngày tiếp theo có thể anh sẽ không thể dùng điện thoại được, vậy nên chưa chắc đã liên lạc được với em, em cứ ở trong nước chờ anh về.


Ừm…

Trần Tử Nhiễm đếm ngón tay:
Chắc là vào khoảng mười hai giờ nước M?


Vậy nên vì sao từ lúc anh xuống máy bay đến giờ, em không gửi tin nhắn cho anh.


Ừm.

Thấy thái độ nhận sai của Trần Tử Nhiễm khá chân thành, Phong Diệc Hành nguôi ngoai đi một chút.
Nếu cô vất vả bay mười mấy tiếng mà Phong Diệc Hành không quan tâm một câu nào, vậy thì cô cũng sẽ nổi giận, sau khi đặt mình vào vị trí của người khác, Trần Tử Nhiễm lập tức nhận sai.

Đúng thế, là lỗi của em, lần sau em nhất định sẽ sửa!

[Phải nhớ anh đấy].
Nhìn tin nhắn mà Phong Diệc Hành trả lời lại, Trần Tử Nhiễm chậm rãi lấy tay ôm kín mặt mình, cố gắng kìm nén bản thân, chỉ khẽ kêu một tiếng.
Bốn giờ sáng bên nước M, Phong Diệc Hành lăn qua lăn lại. Anh tốn bao công sức để tìm mẹ Bùi Tuấn Kiệt, khó khăn lắm mới làm thái độ của Trần Tử Nhiễm dịu đi, kết quả anh vừa đi, cô lập tức quên tuột anh luôn.

Em tưởng rằng… anh sẽ bận lắm.
Trần Tử Nhiễm ngơ ngác trả lời.
Trời ạ, không ngờ một người lão luyện trong tình trường như cô cũng có lúc bị cọc gỗ tán tỉnh.
Rõ ràng người ở đầu bên kia điện thoại đang nghiêm túc phê bình cô, nhưng cô lại cảm thấy trái tim mình sắp nổ tung rồi.
Chỉ có Phong Diệc Hành mới khiến c6ô bắt đầu suy nghĩ xem phải làm sao để có thể sánh đôi với anh, ở bên anh mãi mãi.
Cô không biết đó là bởi vì đã trải qua quá nhiều chuyệ5n, hay là bởi vì người đó là Phong Diệc Hành.
Cứ như là vừa nhận được tin nhắn tỏ tình của người mà mình đơn phương bao lâu vậy, Trần Tử Nhiễm cảm thấy mình sắp điên mất rồi.
Chỉ trò chuyện mười phút, nhưng cô lại mất những hai mươi phút để bình phục lại cảm xúc.

Ừm… Bên đó mấy giờ rồi.


Bốn giờ sáng.

Đầu bên kia im lặng một lát.

Trần Tử Nhiễm, em có biết mấy giờ anh xuống máy bay không?

Trần Tử Nhiễm nhìn cô ấy:
Cô đừng bày ra biểu cảm 3như thế có được không? Tình yêu không phải là quan trọng nhất, mà quan trọng nhất là học được cách yêu một người.

Ví dụ như trước kia cô9 từng yêu rất nhiều lần, nhưng cô chỉ quan tâm đến cảm xúc trước mắt, chỉ cần thích và vui vẻ là được.
Tóm lại, trước kia cô từng quyết định phải bảo vệ bạn mình, hiện tại lại có thêm một quyết định nữa, ừm… đó là phải yêu Phong Diệc Hành cho thật tốt.
Nhìn khuôn mặt mong chờ của cô, Tống Ngưng Y cảm thấy may mắn vì Trần Tử Nhiễm phải tới thành phố Phong, chứ nếu trong phòng làm việc mà có hai cô nàng yêu đương thì không biết một ngày cô ấy sẽ phải chịu đựng bao nhiêu màn khoe khoang yêu đương nữa.
Đến giờ tan tầm, Trần Tử Nhiễm không ở lại lâu mà ra khỏi phòng làm việc ngay.
Cô định đi gọi Vưu Mạn thì chuông điện thoại vang lên.
Nghe giọng nói quen thuộc ấy, Trần Tử Nhiễm bắt đầu không khống chế được tiếng tim đập của mình.
Cô bất giác vươn tay ra, tước lá cây trong bồn hoa ở phòng tiếp khách.

Em định mấy ngày nữa sẽ về thành phố Phong, chuẩn bị thành lập quỹ từ thiện dành cho trẻ mồ côi, anh cảm thấy có được không?


Được.


Anh không lên cơn.


Vậy anh lại định tìm em cãi nhau nữa sao?

May mà vừa rồi không ai nhìn thấy biểu cảm của cô, đúng là ngáo ngơ thật.

Trần Tử Nhiễm ra khỏi phòng khách, Vưu Mạn đang ngủ gật trên chiếc xô pha ở khu vực đón khách.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.