• 1,113

Chương 797: Cớ sao nhiễm phong trần (83)


Cô thở hổn hển, đi theo sau Quý Như Phong.

Vào văn phòng, trong khu vực làm việc nho nhỏ, bên cạnh chiếc bàn tiếp khách duy nhất, Phon8g Diệc Hành đang ngồi trên xô pha, sắc mặt nhợt nhạt, vẻ mặt hờ hững lạnh lùng.

Nhìn thấy anh, Trần Tử Nhiễm định xoay người đi luôn.3

Phong Diệc Hành, tôi nghe nói anh và Nam Tử Yên cùng tới nước M?

Phong Diệc Hành nhìn cô:
Đúng thế, anh cần sự giúp đỡ của nhà họ Nam để cứu Phi Linh, nếu em muốn nghe, anh có thể…

Trần Tử Nhiễm lắc đầu:
Không cần, tôi đã biết những gì cần biết rồi.

Trần Tử Nhiễm quay đầu lại:
Bộ Kinh tế tham gia vào quỹ từ thiện của tôi?

Cô làm từ thiện, liên quan gì tới anh?
Q5uý Như Phong cười nói:
Chúng tôi mới nhận được thông báo mấy hôm trước thôi.

Vừa nói, anh ta vừa cảm kích nhìn Trần Tử Nhiễm:
Lần này nhờ có phu nhân nên quỹ từ thiện của chúng tôi mới được các cơ quan nhà nước coi trọng, tôi tin rằng sau này tình thế sẽ ngày một khả quan hơn. Phu nhân, những tài liệu này cần cô và Bộ trưởng ký tên mới có hiệu lực, làm phiền cô.

Thấy Phong Diệc Hành bắt đầu ký rồi, Trần Tử Nhiễm cũng bước tới, cầm bút lên ký tên.
Cô nhìn lướt qua nội dung văn bản.
Trần Tử Nhiễm dừng bước, quay đầu lại.
Phong Diệc Hành đứng tại chỗ, một tay ôm ngực, biểu cảm đau đớn.

Vưu Thương đâu?
Trần Tử Nhiễm mở miệng hỏi.
Anh biết, đó không phải cơn đau do vết thương trên ngực.

Sau khi rời khỏi đó, Trần Tử Nhiễm bắt một chiếc taxi.
Rõ ràng lúc anh đi nước M, bọn họ còn giao hẹn là phải nhớ nhau cơ mà.
Nhưng vì cứu Phong Phi Linh, bọn họ mất liên lạc mấy ngày, đến lúc trở về, tình trạng còn tệ hơn lúc trước.
Trần Tử Nhiễm nhìn anh:
Có một chuyện tôi muốn hỏi anh lâu lắm rồi, Nam Tử Yên có ý nghĩa như thế nào với các anh?


Vợ.
Anh khẽ gọi.

Anh vẫn luôn nhớ em.

Anh luôn nghiêm túc thực hiện hứa hẹn giữa bọn họ.

Không cần.

Nói xong, Phong Diệc Hành cũng ra ngoài luôn.
Nhìn bọn họ lần lượt đi khỏi đó, Quý Như Phong cũng cảm thấy là lạ. Vốn dĩ anh ta hoàn toàn có thể đưa những tài liệu này tới biệt thự Bộ trưởng hoặc nhà họ Phong để bọn họ ký, nhưng thư ký Vưu lại nói là Bộ trưởng sẽ đích thân tới, thậm chí còn bảo anh ta gọi điện thoại gọi cả phu nhân tới.
Anh ta nhớ tới tin tức một tuần trước, thầm nghĩ, lẽ nào chuyện phu nhân bị cảnh sát bắt đi khiến Bộ trưởng cảm thấy bất mãn?
Quý Như Phong ôm đống tài liệu, đây là cơ hội quan trọng nhất của quỹ từ thiện, anh ta thầm cầu nguyện, hy vọng Bộ trưởng và phu nhân êm ấm hòa thuận, bên nhau đến đầu bạc răng long.
Trần Tử Nhiễm đi xuống tầng, không bao lâu sau, cô cảm thấy được có người đi theo mình.
Anh cho rằng mình có thể giải quyết vấn đề này thỏa đáng, nhưng không ngờ nửa đường lại sinh ra biến cố.

Anh tưởng rằng điều tôi quan tâm là Nam Tử Yên sao? Tôi nói cho anh biết, không phải! Điều tôi quan tâm là trước khi sang nước M, anh đã biết Thẩm Thiên Trường đang gặp nguy hiểm, nhưng không hề nói một câu nào với tôi. Không chỉ riêng anh, tất cả mọi người đều biết, người bạn thân nhất của tôi không rõ sống chết thế nào bên nước M, chỉ có mình tôi không biết. Phong Diệc Hành, rốt cuộc các anh coi tôi là cái gì? Một kẻ ngớ ngẩn không biết gì hết sao?

Phong Diệc Hành nhìn cô, anh bước lên, dừng lại trước mặt cô. Khi đã rút hết sự sắc bén về, trong mắt anh chỉ còn lại nét dịu dàng.

Mấy ngày nay, anh chưa từng gặp Nam Tử Yên.

Anh biết Trần Tử Nhiễm rất để ý chuyện giữa anh và Nam Tử Yên, nhưng anh không thể thay đổi được quá khứ.
Điều anh có thể làm là cố gắng làm cô yên tâm trong hiện tại, vậy nên lúc sang nước M với Nam Tử Yên, anh đã lựa chọn giấu giếm.

Nhưng rõ ràng là anh không biết điều mà tôi thực sự muốn là cái gì.

Vừa xoay người đi là cô không thể kiềm chế được nước mắt của mình.
Rốt cuộc cô cũng không thể đứng trước mặt anh được nữa, trước kia cô không hề biết, thích một người sẽ vất vả đến thế.
Vừa nói, cô vừa cất bước đi ra cửa.
Phong Diệc Hành cũng đứng lên.
Quý Như Phong mở miệng nói:
Bộ trưởng, để tôi tiễn anh và phu nhân.

Nói xong, cô lại xoay người đi.
Phong Diệc Hành thấy cô lại định đi, nói chính xác hơn thì trong khoảng thời gian qua, cô luôn cố tình né tránh anh.

Trần Tử Nhiễm, anh không hiểu.

Ký tên xong, Trần Tử Nhiễm ngẩng đầu nhìn Quý Như Phong:
Còn gì nữa không?

Quý Như Phong hài lòng lắc đầu:
Hết rồi.

Trần Tử Nhiễm đứng lên:
Vậy tôi đi trước đây.

Không thể khống chế được, và cũng cam tâm tình nguyện.
Nghe anh nói vậy, đôi mắt của Trần Tử Nhiễm đỏ hoe.
Cô cắn chặt hàm răng, cố gắng kìm nén nước mắt, sau đó lùi về sau mấy bước.

Vợ.
Phong Diệc Hành gọi cô.
Trần Tử Nhiễm dừng lại.
Quý Như Phong ôm đống tài liệu, tươi cười đi tới trước mặt Pho9ng Diệc Hành:
Bộ trưởng, đây là tất cả tài liệu về Quỹ từ thiện Nhân Ái dành cho trẻ mồ côi mà Bộ Kinh tế tham dự lần này, mời anh xem qua.
6

Đừng đi theo nữa, tôi muốn yên tĩnh một lát.

Nói xong, Trần Tử Nhiễm chạy đi.
Phong Diệc Hành đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cô, lồng ngực bỗng cảm thấy nhói đau.
Quỹ từ thiện Nhân Ái dành cho trẻ mồ côi đã được Bộ Kinh tế liệt vào dự án được quan tâm trọng điểm. Ngoài cách quyên góp như bình thường thì Bộ Kinh tế sẽ cấp phát nhiều chương trình từ thiện hơn cho quỹ theo đúng số lượng quy định.
Nếu Bộ Kinh tế đã đứng ra, cô từ chối cũng không hay.
Chỉ cần giúp được những người cần trợ giúp thì ai làm cũng được.
Bình thường Vưu Thương luôn đi theo anh, hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu, chẳng lẽ không biết cấp trên của mình là bệnh nhân đang cần người khác chăm sóc sao?

Cậu ấy đưa Nam Tử Yên tới sân bay rồi.

Mở miệng nói câu đầu tiên đã phun ra cái tên mà cô không muốn nghe thấy.
Cô bước nhanh hơn, gần như là chạy xuống dưới.
Vừa ra khỏi cửa, Phong Diệc Hành khẽ gầm lên, giọng nói như đang cố gắng kìm nén.

Trần Tử Nhiễm.

Cô bảo tài xế cứ tùy ý đi, không có mục đích, chỉ cần không dừng lại là được.

Dường như một tiếng trôi qua, cũng có thể là mới mười phút.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.