Chương 798: Cớ sao nhiễm phong trần (84)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1326 chữ
- 2022-02-19 04:25:32
Trần Tử Mặc còn chưa dứt lời, một cánh tay đã bị ôm lấy.
Trần Tử Nhiễm ôm cánh tay Trần Tử Mặc, chậm rãi tựa đầu vào vai anh.
Tiểu Nhiễm, trước kia em từng có rất nhiều mối tình.
Trần Tử Mặc đang nhắc nhở cô, rằng cô không phải kiểu người không buông bỏ được.
Không.
Trần Tử Nhiễm muốn hộc máu, thế còn hỏi làm gì?
Vậy em phải chăm sóc tốt bản thân đấy, nếu cần thì hãy gọi cho anh.
Trần Tử Nhiễm gật đầu:
Vâng.
Trần Tử Nhiễm hơi sửng sốt, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh.
Cô biết, Trần Tử Mặc thật sự rất thích Thẩm Thiên Trường, nhưng vì sao bây giờ lại bình tĩnh được như vậy nhỉ?
Trần Tử Nhiễm cắn môi:
Ừm, chắc, em còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết ở thành phố Phong, em không muốn làm con rùa rụt cổ.
Thành phố Vân là nơi cô lớn lên, có bố mẹ bạn bè, chỉ thiếu người mà cô yêu.
Trần Tử Nhiễm ngồi trong phòng VIP, Trần Tử Mặc gọi latte mà cô thích uống.
Latte được bưng lên, nhưng Trần Tử Nhiễm không động chạm gì tới nó, cứ ngồi thẫn thờ ở đằng kia.
???
Trần Tử Mặc lấy một tờ giấy ăn trong túi áo ra, đưa tới trước mặt Trần Tử Nhiễm.
Trần Tử Nhiễm bỗng cảm thấy sống mũi cay cay, cô lại dựa đầu vào tay anh.
Anh Tử Mặc, anh mới là người tốt với em nhất trên thế giới này.
Cô nhìn Trần Tử Mặc:
Anh Tử Mặc, em không thể về thành phố Vân với anh được.
Trần Tử Mặc nhìn cô:
Em chắc chưa?
Ở thành phố Vân có quá nhiều người, tình trạng của cô và Thẩm Thiên Trường hiện tại đều không phù hợp để tiếp đón quá nhiều 6người.
Mặc dù cô đã hỏi kỹ rồi, nhưng cô biết hành trình sang nước M lần này của Phong Diệc Hành đã được giấu kín hoàn toàn.
Dùng cái này mà lau, chiếc áo này của anh mà bẩn là không giặt được đâu.
Trần Tử Nhiễm nhìn tờ giấy kia, rồi lại nhìn chiếc áo của anh.
Ví dụ như lần trước, Bùi Tuấn Kiệt im ắng rời khỏi thành phố Vân, tuy rằng không hỏi, nhưng Trần Tử Nhiễm biết nhất định là do Trần Tử Mặc làm.
Anh cũng có thể ở lại đây.
Trần Tử Mặc đề nghị.
Trần Tử Mặc tiếp tục gõ ra một hàng chữ, trên mặt không có một biểu cảm gì.
[Phong Diệc Hành, lần này cậu đột nhiên gọi tôi tới, vậy nên tôi cho Tiểu Nhiễm một cơ hội lựa chọn, nếu lần tiếp theo để tự tôi tới, cho dù cậu là Bộ trưởng hay là ai thì tôi cũng không về thành phố Vân một mình đâu!]
Hành khách ở khoang phổ thông đã lên máy bay hết rồi, nhân viên mời hành khách của khoang hạng nhất lên máy bay.
Trần Tử Mặc nhìn Trần Tử Nhiễm, cô vẫn đang ngẩn ngơ:
Tiểu Nhiễm, có thể lên máy bay được rồi.
Trần Tử Nhiễm lắc đầu:
Không cần.
Trần Tử Mặc im lặng mấy giây.
Nhìn chiếc khăn trong túi trước ngực anh, Trần Tử Nhiễm vươn tay giật nó ra, nhanh tay lau nước mắt cho mình.
Lau xong vẫn thấy chưa đủ, cô lại đặt chiếc khăn ấy lên mũi, sau đó lau hết nước mũi của mình vào đó.
Trần Tử Nhiễm hoàn hồn lại, đứng lên đi theo anh.
Bọn họ ra khỏi phòng VIP, tới cửa lên máy bay.
Đó chính là điểm tương đồng giữa hai anh em bọn họ. Trần Tử Mặc cũng từng yêu đương mấy lần, đến khi kết thúc, bọn họ chia tay trong êm đềm, không hề vương vấn gì cả.
Trần Tử Nhiễm nhìn anh trai mình, bình tĩnh một cách lạ thường:
Anh Tử Mặc, thực ra khoảng thời gian vừa qua em không vui vẻ chút nào, cho dù anh không tới thì cũng có rất nhiều lần em muốn trốn về thành phố Vân cho xong, buông xuôi hết mọi chuyện. Nhưng em cũng biết, đó là chuyện của cá nhân em, từ nhỏ tới lớn, anh luôn đứng sau em, giải quyết mọi phiền phức cho em, nhưng lần này, em muốn tự mình giải quyết.
Trần Tử Mặc nhìn thẳng đường đi, theo nhân viên hàng không bước về phía trước.
Mới đi được một đoạn, anh phát hiện Trần Tử Nhiễm không đi theo mình.
Đầu bên kia nhanh chóng nhắn lại.
[Được, em biết rồi, làm phiền anh.]
Trần T8ử Mặc giơ tay ra hiệu cho tài xế, ý bảo tài xế tiếp tục lái xe.
Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh.
Vừa nói, nước mắt cô vừa chực trào ra.
Ừm, vậy nên em đừng để nước mắt dính vào áo anh được không?
Anh Tử Mặc, anh không lo lắng cho Thiên Trường sao?
Anh lo cho em hơn.
Cô không mang theo thứ gì, không biết Trần Tử Mặc đã làm thế nào để giải quyết vấn đề thẻ căn cước của cô, bọn họ đi lối đi đặc biệt, thậm chí còn không cần kiểm tra an ninh.
Còn bốn mươi phút nữa là máy bay sẽ cất cánh.
Thấy vẻ mặt của anh khó coi, tâm trạng của Trần Tử Nhiễm mới nguôi ngoai đi một chút.
Trần Tử Mặc, có phải em muốn đi đâu cũng được không?
Hôm nay anh ăn mặc rất trang trọng, nhìn là biết chất liệu và cách chế tạo rất đắt giá, không biết là chạy từ bữa tiệc nào tới đây.
Tóm lại là Trần Tử Mặc không bao giờ khiến cô cảm động được quá năm phút.
Cô không muốn bạn bè nhìn thấy tình trạng thảm hại của cô ấy lúc này.
Ừ, anh biết rồi.
Anh dừng bước lại, quay trở lại chỗ cũ.
Trần Tử Nhiễm vẫn đứng ở cửa lên máy bay.
Cô không muốn ở thành phố Phong thêm một phút nào nữa.
Ở thành phố Vân có bố mẹ cô, có bạn bè của cô, thành phố Vân mới là nơi cô thích nhất.
Trần Tử Mặc xoay người lên máy bay, đến tận khi cửa máy bay đóng lại, anh mới cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn đi.
[Một mình tôi về thành phố Vân, Tiểu Nhiễm quay lại rồi.]
Trần Tử Mặc cũng không nói gì, cầm điện thoại xử lý những công việc còn dang dở.
Hai anh em im lặng ngồi bốn mươi phút, rốt cuộc cũng có nhân viên hàng không tới thông báo.
Chiếc xe taxi thay đổi phương hướng, bọn họ tới sân bay thành phố Phong.
Những người xung quanh đều rất vội vàng, Trần Tử Nhiễm đeo chiếc khẩu trang mang từ trong bệnh viện ra, không ai nhận ra cô.
Anh Tử Mặc, bây giờ Thiên Trư3ờng không ổn chút nào, anh có muốn đi gặp cậu ấy không?
Trần Tử Nhiễm cố gắng không để người bên thành phố Vân biết chuyện Thẩm Thiên Trườ9ng đã về nước.
Đang định xoay đi thì cô lại nói.
Anh Tử Mặc, còn một chuyện nữa.
Hử?
Tạm thời đừng nói với bọn họ chuyện Thiên Trường về thành phố Phong có được không?
Trần Tử Mặc thản nhiên nhìn cô một cái:
Nhưng anh có thể đưa em về thành phố Vân.
Được, chúng ta về thành phố Vân.
Sau khi tức tối lau mũi xong, Trần Tử Nhiễm vo tròn chiếc khăn lại, nhét nó trở lại túi trước ngực của Trần Tử Mặc.
Sắc mặt của Trần Tử Mặc đen như đáy nồi.
Có thể5 là liên quan đến Thẩm Thiên Trường, cũng có thể là liên quan đến Phong Diệc Hành và nhà họ Phong.
Anh đã đi thăm rồi.
Vốn dĩ Trần Tử Mặc định bay tới thành phố Vũ để tham dự một cuộc đàm phán thương nghiệp quan trọng, nhưng lại nhận được cú điện thoại đột xuất của Phong Diệc Hành, chỉ có thể thay đổi chuyến bay tới thành phố Phong.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.