Chương 813: Cớ sao nhiễm phong trần (99)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1477 chữ
- 2022-02-19 09:24:57
Cho dù tôi không tệ đến mức như cô nói, nhưng trước kia tôi cũng luôn ỷ lại vào Thiên Trường, gặp chuyện gì cũng chờ cậu ấy giải quyế8t cho tôi. Những chuyện mà tôi gặp một thời gian trước thật sự khiến tôi suy sụp rất nhiều, Thiên Trường trở về, thế là tôi lại muốn 3rụt vào mai rùa. Ngày nào tôi cũng ở bệnh viện chăm sóc cậu ấy, không muốn đi đối mặt với chuyện gì cả, chỉ mong cậu ấy tỉnh lại, chỉ9 cần cậu ấy tỉnh lại, chắc chắn những vấn đề tôi đang gặp phải đều sẽ được giải quyết.
Thịnh Lam cười khẽ:
Vậy nên cô phải 6đổi tên thành Trần Rùa mới đúng.
Trần Tử Nhiễm liếc xéo cô ấy:
Rùa cũng được, óc heo cũng được, tất cả là tại vì tôi dựa dẫ5m vào người khác quá nhiều. Trước khi gặp Thiên Trường, tôi dựa dẫm vào Trần Tử Mặc, gặp được Thiên Trường rồi là tôi dựa dẫm vào cậu ấy, có phải cuộc sống trước kia của tôi hạnh phúc lắm không?
Trần Tử Nhiễm mím môi cười:
Tôi đánh Hứa Khanh Nguyệt giúp cô một lần, cô giúp tôi đánh Văn Ly, vụ này có lỗ đâu.
…
Thịnh Lam cầm ly rượu lên chuẩn bị ra ngoài.
Thịnh Lam nhìn Trần Tử Nhiễm, chắc chỉ ở trước mặt Nguyễn Triết cô nàng này mới uy nghiêm được một chút.
Chị Trần ạ, em đến thành phố Phong là để bịt miệng những người đó, chẳng lẽ em còn chạy tới bệnh viện thăm Chu Thừa Tu, tự chui đầu vào rọ hay sao?
Trần Tử Nhiễm nhịn:
Những chuyện tôi dặn đã làm hết chưa?
Rốt cuộc cô cũng phát hiện ra điều đó rồi. Trong mấy người chúng tôi, không nói tới mấy người nhà họ Lục, Tống Ngưng Y thì bố mẹ qua đời từ nhỏ, sống cùng với em trai và ông nội trong lớn, trải qua bao đắng cay mới thoát nghèo. Thẩm Thiên Trường thì khỏi nói cô cũng biết rồi đấy, còn tôi thì sao, mấy hôm trước tôi mới tham dự đám cưới thứ tư của bố tôi xong, mẹ kế của tôi còn nhỏ hơn tôi hai tháng. Chỉ có một mình cô là không phải lo ăn lo mặc, gia đình trọn vẹn, bố mẹ hòa hợp, còn có một người anh trai thương yêu mình. Trần Tử Nhiễm, cô may mắn hơn đại đa số người, thật đấy.
Cũng chính bởi vì được hạnh phúc từ nhỏ đến lớn nên cô mới có thể đi lan tỏa sự ấm áp như thế, giống hệt một mặt trời nhỏ.
Nhưng tôi rất vui vì được làm bạn với các cô, không chỉ là Thẩm Thiên Trường, mà còn cả cô nữa.
Thịnh Lam chân thành nói.
Thấy sắp đến giờ ăn tối rồi, Trần Tử Nhiễm gửi tin nhắn cho Phong Diệc Hành, nói là sẽ đi ăn tối với Thịnh Lam.
Phong Diệc Hành mới trở về, công vụ rất bận rộn, cũng không thể về ăn cơm được.
Sau khi hỏi địa chỉ ăn tối của Trần Tử Nhiễm, anh không nói gì nữa.
Bao giờ tung tin ra?
Thịnh Lam nói.
Đợi cô đánh người xong.
Thịnh Lam tỏ vẻ không hiểu.
Chị họ, mấy ngày vừa qua chị đi đâu, vì sao em không liên lạc được với chị?
Trần Tử Nhiễm uống một ngụm trà:
Có việc. Cậu xử lý hết cái mớ rắc rối của cậu chưa?
Nguyễn Triết vươn tay ra gắp thức ăn:
Ổn cả rồi, chị yên tâm đi, trong chuyện này em tìm tất cả là ba người, một người ở thành phố Phong, một người ở thành phố Vân, một người ở thành phố Hải, có điều tra thế nào cũng không tra ra được em chứ nói gì đến chị.
Gần đến chín giờ, Nguyễn Triết mới nhận được tin nhắn nữa, nói là đám Văn Ly đã thanh toán xong rồi.
Thịnh Lam đứng lên, rót một ly rượu vang.
Cô nàng nhìn Trần Tử Nhiễm:
Trần Tử Nhiễm, đừng quên cô nợ tôi một lần.
Lẽ nào đây là sức mạnh tình yêu trong truyền thuyết?
Bọn họ ngồi trong phòng đến bảy rưỡi tối, Nguyễn Triết nhận được tin nhắn, nói là Văn Ly tới rồi.
Nhưng bọn họ vào phòng riêng luôn nên không có cơ hội ra tay.
Người đó chính là Nguyễn Triết, anh ta mới về nước từ tuần trước, lúc này đang cầm một túi hồ sơ.
Thịnh Lam nhìn Nguyễn Triết, lâu rồi không gặp cậu nhóc này, có vẻ như chín chắn hơn nhiều rồi.
Nguyễn Triết ngồi xuống ghế.
Trần Tử Nhiễm hít vào một hơi:
Có phải cậu muốn ăn đòn rồi không?
Nguyễn Triết vội vàng đặt đũa xuống, lấy tập tài liệu trong túi hồ sơ ra, đưa tới trước mặt Trần Tử Nhiễm.
Mời sếp xét duyệt.
Hơn nữa ở thành phố Phong, không có ai đáng để cô tin tưởng.
Người khác dạy dỗ Văn Ly thì cô sẽ không khoái bằng để Thịnh Lam đánh.
Ngay cả loại người ác độc như Hứa Khanh Nguyệt mà cô còn dám đánh, Văn Ly còn non lắm, suy cho cùng cũng chỉ là một cô tiểu thư yếu đuối sĩ diện thôi, đâu thể biến thái và lắm chiêu trò như Hứa Khanh Nguyệt.
Bây giờ Chu Thừa Tu thế nào rồi?
Không biết.
Trần Tử Nhiễm đập bàn:
Cậu tìm người đánh mà không biết hả?
Trong túi hồ sơ có một xấp ảnh.
Trần Tử Nhiễm cầm lấy rồi xem qua một lượt, có thể nói là vô cùng nhức mắt.
Xem xong, Trần Tử Nhiễm lại ném cho Thịnh Lam.
Thịnh Lam gọi đại vài món, Trần Tử Nhiễm cũng gọi món ăn nổi tiếng của nhà hàng này.
Bọn họ ngồi trong phòng riêng, chậm rãi ăn cơm.
Một lát sau, có người gõ cửa phòng rồi đẩy cửa vào.
Lúc tới thành phố Phong, Thịnh Lam đã thuê một chiếc xe, vậy nên ra khỏi bệnh viện là bọn họ tới thẳng nhà để xe.
Nửa tiếng sau, Thịnh Lam lái tới địa chỉ nhà hàng mà Trần Tử Nhiễm nói.
Nhân viên phục vụ đưa bọn họ tới phòng riêng.
Trần Tử Nhiễm cong môi cười:
Chuyện này khỏi cần cô nhắc, nếu không cô nghĩ vì sao tôi lại bảo cô tới thành phố Phong?
Bọn họ ở bệnh viện với Thẩm Thiên Trường đến chiều.
Thịnh Lam cầm lên nhìn lướt quá:
Tìm đâu ra người này mà giống thế?
Nguyễn Triết cười:
Có tiền là làm được hết, chị họ, chị phải bỏ tiền đấy, em không muốn bị bố em đánh gãy chân đâu.
Biết rồi, xong việc tôi sẽ trả cậu một thể.
Trần Tử Nhiễm đáp.
Đối phó với cô ta thực sự quá dễ dàng.
Một lần hãm hại có chủ đích, một lần làm bẽ mặt, đủ để cô ả đấy ăn đủ rồi.
Thịnh Lam cạn lời nhìn Trần Tử Nhiễm, sao cô cứ cảm thấy sau khi làm phu nhân Bộ trưởng, trí thông minh của Trần Tử Nhiễm tăng lên thì phải?
Mặc dù cô ấy từng có không ít bạn, nhưng số người thật lòng quá ít, đại đa số đều đã xa lánh cô trong thời điểm cô đối chọi với Hứa Khanh Nguyệt.
Vậy nên bây giờ tôi quyết định sẽ không chờ Thiên Trường tỉnh lại nữa, tôi sẽ một mình giải quyết những chuyện vốn phải do tôi giải quyết ấy.
Chẳng phải còn tôi nữa sao? Đúng là có một số việc phải tự giải quyết, nhưng thân phận hiện tại của cô rất đặc biệt, nhiều chuyện không nên đứng ra, cận thận là hơn hết.
Sương sương rồi.
Trần Tử Nhiễm lại bắt đầu nhíu mày.
Nhìn vẻ mặt khó coi của cô, Nguyễn Triết vội vàng nói;
Làm xong hết rồi, chị chờ em ăn cơm xong rồi nói tiếp có được không?
Trần Tử Nhiễm chậm rãi mở miệng:
Bây giờ là bảy giờ, nửa tiếng nữa Văn Ly và đám bạn giả tạo của cô ta sẽ tới đây ăn cơm. Bất kể dùng cách gì thì cô cũng phải dạy cho cô ta một bài học ngay trước mặt mọi người, tốt nhất là khiến tiếng tăm của cô ta càng dơ càng tốt.
Thịnh Lam không kịp hoàn hồn lại:
Cô gọi tôi tới thành phố Phong là để giúp cô đánh nhau?
Người khác làm tôi không yên tâm, chỉ có cô mới dám làm.
Đợi đã.
Trần Tử Nhiễm gọi cô ấy lại.
Lát nữa quá trình các cô đánh nhau sẽ bị truyền thông quay lại hết, nếu có thể thì cố gắng mà duy trì vẻ đẹp của cô.
Thịnh Lam hít sâu một hơi, bạn bè là để chơi khăm nhau đây mà.
Cô có dự cảm, lần này mình sẽ bị Trần Tử Nhiễm chơi một vố nhớ đời.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.