Chương 816: Cớ sao nhiễm phong trần (102)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1368 chữ
- 2022-02-19 09:24:57
Trần Tử Nhiễm lườm cô ta một cái:
Có sao đâu, dù sao cô cũng chẳng có ai theo đuổi, chưa biết chừng tôi còn mai mối giúp cô đấy.
Thịnh Lam tức đến mức muốn lao lên bóp cổ Trần Tử Nhiễm.
Dắt cái quằn! Cô bị Trần Tử Nhiễm chơi một vố đau rồi!
Bọn họ3 ở đó một lúc nữa rồi Nguyễn Triết mới đi thanh toán.
Trần Tử Nhiễm, có tin ngày mai cô vừa đăng bài xong là tôi sẽ lập tức thanh minh ngay không?
Thấy cô nàng có dấu hiệu nổi quạu, Trần Tử Nhiễm vội vàng ôm lấy cánh tay cô ấy:
Thôi mà, vừa rồi tôi lỡ lời, tuy rằng IQ của cô không cao, nhưng dưới sự quản lý của cô, Dầu khí Thịnh Thiên nhất định sẽ vượt qua Tập đoàn Thịnh Thiên!
…
Nếu đã đón nhận người chị dâu này thì phải bày tỏ thái độ rõ ràng.
Chị ấy là chị dâu của chúng ta từ lâu rồi.
Trần Tử Nhiễm và Phong Diệc Hành không tránh được việc bị phê bình.
Trần Tử Nhiễm cảm thấy khá bất ngờ, cô tưởng rằng Phong Phi Nhứ sẽ tới Tài chính Thiên Nhiên hoặc là Lục Đạt, hoặc ít nhất cũng là Diệp Thị, không ngờ lại là Lệ Nghiệp mà bọn họ ít qua lại nhất.
Phong Phi Nhứ nhìn bọn họ nắm tay nhau.
Em còn phải về bảo vệ luận văn tốt nghiệp, định xong xuôi thì sẽ từ chức, công ty cũng đồng ý rồi.
Bọn họ cùng nhau vào phòng khách, Phong Phi Dịch và Phong Phi Nhứ đang ngồi trên xô pha.
Trần Tử Nhiễm nhìn Phong Phi Nhứ:
Em từ thành phố Vân về rồi à?
Lúc trước theo lời đề nghị của Trần Tử Nhiễm, Phong Phi Nhứ đã tới phỏng vấn ở mấy công ty, đều đã nhận được offer, nhưng đến cuối cùng Phong Phi Nhứ lại lựa chọn Tập đoàn Lệ Nghiệp.
Kẻ ngốc cũng có thể nhận ra
phản ứng hóa học
giữa hai người họ.
Như vậy không tốt sao?
Đương nhiên là tốt rồi.
Phong Diệc Hành quay về ghế lái, nghiêm túc nổ máy xe.
Chuẩn bị cái gì?
Anh đừng đột ngột như thế…
Bao giờ Đại học D tiến hành bảo vệ luận văn?
Trần Tử Nhiễm hỏi.
Ba tuần sau.
Trần Tử Nhiễm gật đầu, thành phố Phong cách thành phố Vân quá xa, chạy qua chạy lại rất tốn sức, bảo vệ luận văn tốt nghiệp xong rồi đi nhậm chức cũng được.
Chiếc xe chậm rãi lái ra khỏi vị trí để xe, Trần Tử Nhiễm nhìn góc nghiêng trên mặt anh, tự nhiên thấy hơi ngứa ngáy.
Muốn làm gì thì làm…
Sao phải đắn đo làm gì?
Trần Tử Nhiễm và Thịnh Lam ra khỏi nhà hàng thì Phong Diệc Hành cũng gửi t9in nhắn tới, nói rằng anh đang chờ cô ở bên dưới.
Trần Tử Nhiễm cảm thấy rất đắc ý, tuy rằng trước kia cô luôn được người nhà cư6ng chiều, nhưng cảm giác được Phong Diệc Hành cưng chiều vẫn khác hẳn.
Phong Diệc Hành tới đón tôi rồi, tôi không cần cô đưa về5 nữa.
Trần Tử Nhiễm nói với Thịnh Lam.
Trần Tử Nhiễm ngửa đầu nhìn anh, trong mắt như chứa cả ngàn sao:
Em cho là anh sẽ tới biệt thự Bộ trưởng.
Mất tích vài ngày, phải về báo với ông nội một tiếng đã.
Ừm, nói cũng đúng.
Thế là cô tháo dây an toàn ra, ngả người về phía anh rồi nhanh chóng hôn một cái vào má anh.
Phong Diệc Hành hơi cứng người lại.
Trần Tử Nhiễm nhìn về phía khác, nhỏ giọng nói:
Ở đây không có người ngoài, anh nói không cần lo mà.
Trong lòng bàn tay chỉ toàn hơi ấm của anh.
Trần Tử Nhiễm vươn bàn tay còn lại của mình ra, đặt lên mu bàn tay anh, lấy ngón cái cọ cọ.
Cô cảm thấy cả đời này mình sẽ không thích ai như thích Phong Diệc Hành được nữa.
Ở đây không có người thứ ba, thời điểm hợp lý như thế, anh muốn làm gì thì làm thôi, sao phải đắn đo làm gì?
Vậy nên đây chính là lý do anh không để Vưu Thương lái xe?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Trần Tử Nhiễm càng đỏ hơn.
Rốt cuộc trong mắt Phong Diệc Hành cũng dâng trào sự dịu dàng, khóe môi bất giác cong lên.
Sau đó, anh vươn một bàn tay ra, nắm chặt bàn tay của Trần Tử Nhiễm.
Trần Tử Nhiễm cúi đầu lắc tay anh, nhắc nhở:
Này, lái xe một tay là vi phạm luật giao thông đấy.
Nhưng đúng là mức độ vi phạm của Phong Diệc Hành không nghiêm trọng bằng cô thật.
Vậy nên cô không can ngăn nữa.
Cô cúi đầu nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau, tay của Phong Diệc Hành rất lớn, ngón tay rất dài, dễ dàng nắm trọn lấy bàn tay cô.
Bọn họ vừa dứt lời, Trần Tử Nhiễm lại chào hỏi Phong Phi Dịch, sau đó mới đi cùng Phong Diệc Hành lên tầng gặp Phong Dung Hải.
Phong Phi Nhứ đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng bọn họ.
Anh Hai, chị dâu và anh Cả…
Phong Diệc Hành nhìn thẳng về phía trước, phớt lờ câu nói của cô, bàn tay cũng không buông ra.
Trước kia ở thành phố Vân, em vi phạm luật giao thông nhiều lần như thế cũng đâu có sao, sao anh không được vi phạm một lần?
Trần Tử Nhiễm cạn lời, ai bảo là không sao, cô bị tạm giữ giấy phép lái xe gắn máy đấy.
Thịnh Lam quay đầu nhìn cô:
Tôi lặn lội xa xôi tới đây mà cô không thể mời tôi tới nhà cô ở một đêm được sao?
Trần Tử Nhiễm trợn trắng mắt:
Cô vừa đánh Văn Ly xong, tôi lại mời cô tới nhà họ Phong ở, cô Thịnh, cô có thể sử dụng cái đầu của mình được không? Với IQ này mà cô còn đòi phát triển Dầu khí Thịnh Thiên, tôi thấy chẳng có hy vọng gì đâu.
Nghe Trần Tử Nhiễm đá xoáy mình, lại còn đá xoáy cả Tập đoàn Thịnh Thiên, Thịnh Lam không thể nhịn được nữa.
Thế là Trần Tử Nhiễm lại lên mở cửa lên ghế phụ, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi:
Hôm nay không về biệt thự Bộ trưởng à?
Không nghe thấy câu trả lời, Trần Tử Nhiễm vừa quay đầu lại thì Phong Diệc Hành đã nhoài tới…
Một lúc lâu sau, Trần Tử Nhiễm đỏ mặt thở gấp:
Lần sau… Anh để em chuẩn bị trước được không?
Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Phong.
Trần Tử Nhiễm tự mở cửa xuống xe.
Phong Diệc Hành vòng từ bên kia sang cầm lấy tay cô.
Thực sự là không có gì tốt hơn được nữa ấy chứ. Lúc trước Phong Phi Nhứ còn lo rằng chuyện Phong Diệc Hành và Nam Tử Yên cùng sang nước M với nhau sẽ khiến Trần Tử Nhiễm hiểu lầm, bây giờ thấy bọn họ dính nhau như sam, cô cũng yên tâm hơn.
Phong Phi Dịch cầm chén trà trên bàn lên:
Phi Nhứ, từ nay về sau, chúng ta chỉ có một người chị dâu này thôi.
Phong Phi Nhứ nhìn anh ta, tất nhiên cũng hiểu ý anh trai mình là gì.
Xuống đến hầm để xe, Trần Tử Nhiễm tiễn Thịnh Lam đi trước rồi mới tìm tới khu vực để xe mà Phong Diệc Hành nói, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe con màu đen.
Cô đi tới cạnh xe, mở cửa ghế sau ra.
Hôm nay Phong Diệc Hành lại ngồi ở ghế lái mới lạ, cô tưởng Vưu Thương lái xe cơ.
Bọn họ ra khỏi phòng của Phong Dung Hải, im lặng về phòng mình.
Vừa rồi Phong Dung Hải nhắc tới chuyện con cái với bọn họ.
Mặc dù đang trong giai đoạn nồng nàn, Trần Tử Nhiễm không bài xích vấn đề ấy, nhưng suy đi nghĩ lại, cô cảm thấy bây giờ mà có con thì vẫn quá sớm.
Phong Diệc Hành cũng phát hiện ra điều ấy, chờ Trần Tử Nhiễm tắm xong, Phong Diệc Hành gọi cô ra gian ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.