Chương 817: Cớ sao nhiễm phong trần (103)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1006 chữ
- 2022-02-19 09:24:57
Phong Diệc Hành bắt lấy tay cô:
Hiện tại chưa đến thời cơ.
Nghe Phong Diệc Hành nói vậy, Trần Tử Nhiễm cảm thấy rất đún8g ý mình.
Mặc dù bảo vệ không ngừng xua đuổi phóng viên, nhưng chẳng mấy hiệu quả, người chụp cứ chụp, người chờ cứ chờ.
Trần Tử Nhiễm chỉ lướt qua là không còn hứng thú gì nữa. Tin tức đã được đăng lên mấy tiếng rồi, vậy mà Tập đoàn Lăng Không vẫn không hề lên tiếng về vụ việc này, chẳng khác nào ngầm thừa nhận.
Còn chưa kịp mở miệng thì giọng nói như muốn phát điên của Thịnh Lam đã vang lên.
Đậu xanh! Trần Tử Nhiễm, lần này tôi bị cô hại chết rồi!
Hôm sau, tiếng chuông cuộc gọi đến đánh thức Trần Tử Nhiễm.
Ít nhất phải kêu ba lượt, cô mới cố gắng mở mắt ra.
Trần Tử Nhiễm chau mày, gọi điện thoại cho Nguyễn Triết.
Tối qua cậu bảo người ta chụp cả Thịnh Lam vào à?
Trần Tử Nhiễm nghe thấy câu 3trả lời của anh, trong lòng kích động vô cùng.
Phong Diệc Hành nhìn dáng vẻ vui mừng của cô.
Tuyệt đối không có!
Nguyễn Triết khẳng định.
Trước khi đăng bài, anh ta đã cẩn thận kiểm tra lại một lượt rồi, căn bản không có tấm nào rõ mặt Thịnh Lam cả.
Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra lúc này lão già Văn Càn và Văn Ly khó chịu đến mức nào.
Trần Tử Nhiễm sảng khoái hết cả người, chắc hẳn lúc cô bị cảnh sát bắt đi, tâm trạng của Văn Ly cũng hệt như thế này đây.
Chỉ là mấy tên phóng viên thôi mà, có tình cảnh nào mà cô chưa từng thấy, sao phải sợ bọn họ?
Thịnh Lam sắp nổi khùng luôn rồi:
Mấy tên phóng viên? Làm phiền cô mở điện thoại ra, ấn vào top hot search, xem video phát trực tiếp thứ ba, xem có phải ở cửa khách sạn chỉ có mấy tên phóng viên thôi không!
Đọc xuống bài viết…
[Theo nguồn tin, tối qua trong một nhà hàng cao cấp đã xảy ra vụ việc vị hôn thê đánh kẻ thứ ba, được biết, người bị đánh là cô Văn Ly…
Được đấy, tiêu đề vừa khoa trương lại vừa máu cún như vậy, cô thích!
Ấn vào bài viết ấy, ảnh của Văn Ly hiện ra đầy màn hình.
Sau khi ngắm nhìn những bức ảnh thê thảm của Văn Ly, Trần Tử Nhiễm mới xem danh sách các bài viết trên hot search.
Văn Ly và Ôn Dật Minh được
vinh danh
lên đầu bảng.
Nhiễm Nhiễm, gọi anh là Diệc Trần.
Ưm… Diệc Trần…
Chỉ cần cô vui là a9nh cũng thấy thỏa mãn.
Nhưng mà… hình như chúng ta đã quên đi một chuyện rất quan trọng thì phải…
Cô ngồi dậy, mở to đôi mắt:
Thật hả? Anh cũng nghĩ thế à?
Ừm.
Cô giãy giụa đứng lên:
Được rồi, em không quấy 5rầy anh làm việc nữa.
Vừa nói, cô vừa cúi đầu xuống hôn một cái vào má anh:
Ngủ ngon nhé chồng.
Cười người hôm trước hôm sau người cười, cô không nói gì không có nghĩa là cô không phản kích!
Trong video phát trực tiếp thứ hai, ống kính của phóng viên hướng thẳng vào cổng Tập đoàn Lăng Không.
Trần Tử Nhiễm ấn vào bài viết mà Thịnh Lam nói.
Video phát trực tiếp đầu tiên là ở cổng biệt thự nhà họ Văn, nơi đó đã bị bao vây kín mít rồi.
Nói xong, Trần Tử Nhiễm định xoay người đi thì lại bị ai kia kéo vào lòng.
…
Trần Tử Nhiễm mở choàng mắt.
Thịnh Lam bị phóng viên chặn, chứng tỏ Nguyễn Triết đã tung tin ra rồi.
Đến video phát trực tiếp thứ ba, vừa mở ra là Trần Tử Nhiễm giật nảy mình.
Bên ngoài khách sạn mà Thịnh Lam đang ở cũng bu đầy phóng viên.
Trần Tử Nhiễm đọc bài viết mà suýt phì cười.
Cô thích kiểu viết báo không vòng vo tam quốc, gọi thẳng tên họ ra như thế này!
[Tin giật gân, con gái của phó Bộ trưởng nào đó bị hành hung trước bàn dân thiên hạ vì chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác!!]
Trần Tử Nhiễm hài lòng gật đầu.
Tia nắng bên ngoài xuyên qua khe hở của tấm rèm, chiếu rọi vào bên trong, chứng tỏ không còn sớm nữa.
Trần Tử Nhiễm rất dễ bực mình khi bị người khác đánh thức lúc đang ngủ.
Phong Diệc H6ành xoa đầu cô:
Đừng quá lo lắng.
Trần Tử Nhiễm hơi sửng sốt.
Dứt lời, cô nàng tắt máy luôn.
Nghe tiếng tắt máy, Trần Tử Nhiễm cầm điện thoại lên, đọc tin tức của thành phố Phong.
Trần Tử Nhiễm ngáp một cái:
Chị Thịnh, chị đanh đá như thế, coi chừng không lấy được chồng đâu.
Bây giờ ngay cả nhà mình tôi còn không về được, đâu rảnh mà quan tâm có lấy được chồng hay không!
Cô bực bội cầm điện thoại lên, quả nhiên, ngoài Thịnh Lam ra thì còn ai khác nữa.
Cô trượt sang phím nghe.
Cái gì mà không về nhà được, cô muốn về thì tôi có thể mua vé máy bay cho cô bất cứ lúc nào.
Vậy thì trước khi mua vé máy bay, làm phiền cô xử lý hết cái đống phóng viên ngoài khách sạn tôi đang ở trước được không?
Từ lúc bị tạt rượu vang, cho đến lúc bị túm tóc, cuối cùng là chật vật rời khỏi đó.
Cả quá trình vô cùng chi tiết.
Vậy vì sao ngoài khách sạn của Thịnh Lam lại có nhiều phóng viên như thế?!
Lúc đầu cô nghĩ chỉ có một vài phóng viên thôi, đó cũng là điều bình thường, dù sao tối qua cũng có người nhìn thấy Thịnh Lam rồi. Nhưng bây giờ lại tụ tập đông như thế, chứng tỏ đại đa số các đơn vị truyền thông của thành phố Phong đều đã nhận được tin, vậy nên mới tụ tập tới đó muốn tranh nhau tin hot.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.