Chương 825: Cớ sao nhiễm phong trần (108)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1256 chữ
- 2022-02-19 09:24:57
Happy birthday to you, happy birthday to you…
Trần Tử Nhiễm cẩn thận bưng một chiếc bánh kem, vừa đi tới trước mặt a8nh vừa hát bài chúc mừng sinh nhật.
Thân đàn rất cũ, rõ ràng là đã sử dụng nhiều năm rồi, nhưng dây đàn thì lại mới toanh, chứng tỏ mới thay dây chưa được bao lâu.
Trần Tử Nhiễm ôm đàn ngồi trên ghế, gảy thử mấy phím đàn.
Em làm hơn một trăm cái mới được một cái đấy! Anh không ăn thì thôi, tự em ăn!
Cô vừa dứt lời, Phong Diệc Hành bỗng cúi đầu xuống cắn một miếng bánh.
Trần Tử Nhiễm dựa vào lòng anh, ngắm nhìn biển cả mênh mông trước mặt.
Chị Tiểu Vũ nói cho em biết. Phong Diệc Hành, anh có thích nơi này không?
Trần Tử Nhiễm thở dài một hơi, cô thê, lần sau cô sẽ không làm bất cứ thứ gì dính đến bếp núc nữa.
Phong Diệc Hành nhìn cô:
Tạm để đó đã, lát nữa anh sẽ ăn.
Khóe môi Trần Tử Nhiễm giật giật, khó ăn đến thế sao?
Thế là cô cũng bẻ một miếng cho vào miệng.
Phong Diệc Hành, cầu nguyện đi mau lên!
Trần Tử Nhiễm ngửa đầu nhìn Pho3ng Diệc Hành, đôi mắt to tròn chớp chớp.
Phong Diệc Hành tò mò, tiến lên khiêng bàn giúp cô, đặt vào vị trí mà cô nói.
Khi đã đặt bàn xong, Trần Tử Nhiễm lại chạy về, lấy một chiếc ghế đặt cạnh bàn, sau đó bảo Phong Diệc Hành ngồi xuống.
Nhưng có uống thế nào, anh cũng không cảm nhận được hương vị như ngày hôm nay.
Phong Diệc Hành nhìn cô:
Vậy nên đây là món quà thứ hai hả?
Lúc đi ra, trong tay cô còn cầm một túi đàn màu đen và một chiếc ghế khá cao.
Trần Tử Nhiễm đặt chiếc ghế cách Phong Diệc Hành khoảng một mét, sau đó mở túi đàn và lấy chiếc đàn ghi ta gỗ ra.
Sau đó anh mở mắt ra, thổi tắt ngọn nến nho nhỏ ấy.
Trần Tử Nhiễm cười hớn hở, cô rút ngọn nến ra, đưa bánh tới trước mặt Phong Diệc Hành.
Anh uống trước đi, chờ em một lát.
Nói xong, Trần Tử Nhiễm lại xoay người đi về biệt thự.
Chắc là làm nhiều quá, đến cuối cùng bị loạn nên mới tưởng muối là đường.
Phong Diệc Hành nghẹn ứ, ôm cổ ho đỏ cả mặt:
Lấy… Khụ khụ… nước…
Chắc chắn là Trần Tử Nhiễm thích rồi, nếu không thì cô đã chẳng mua nó.
Cô ngửa đầu nhìn anh:
Em đang hỏi anh mà, đừng hỏi ngược lại em như thế có được không?
Trần Tử Nhiễm cười bí ẩn:
Cũng có thể coi là thế.
Trong mắt Phong Diệc Hành lóe lên sự tò mò.
Phong Diệc Hành kéo tay cô lại:
Như thế là đủ lắm rồi.
Thật sự là đủ rồi.
Trần Tử Nhiễm vỗ trán mình. Cô quên béng đi mất, anh đã được uống đâu, làm sao mà biết có giống không được.
Không sao, em bảo Nguyễn Triết kiếm phương pháp điều chế này cho em đấy, đảm bảo giống y hệt!
Lúc ấy Trần Tử Nhiễm đã uống ly rượu mà Phong Diệc Hành muốn gọi, vậy nên hôm nay cô đã pha một ly cho anh.
Phong Diệc Hành bưng ly rượu lên uống một ngụm.
Phong Diệc Hành chưa bao giờ cầu nguyện, anh chỉ tin tưởng bản thân mình, đồ9ng thời sẽ tự thực hiện từng điều ước một.
Nhưng không hiểu sao, trước ánh mắt mong chờ của Trần Tử Nhiễm, trong lòng6 anh bỗng dấy lên khao khát.
Sau đó, cô ngẩng đầu nhìn Phong Diệc Hành:
Chồng, anh muốn nghe bài nào không, bây giờ em là máy phát nhạc của anh!
Bình thường Phong Diệc Hành không chú ý tới những bài hát đang hot, trong đầu chẳng nghĩ ra được gì cả.
Muốn uống gì? Một ly pha chế đặc biệt của Tiểu Nhiễm nhé?
Thứ uống mà cô có thể làm ra được chỉ có rượu thôi.
Trần Tử Nhiễm chóng mặt, may mà vẫn giữ được lý trí.
Cô thoát khỏi lồng ngực của anh, giãy giụa đứng lên:
Em vẫn còn một món quà cho anh!
Nhỡ Phong Diệc Hành không thích thì cô tốn tiền vô ích rồi!
Ví dụ như chiếc bánh kem khó ăn kia vậy, tốn bao thời gian của cô, đến cuối cùng còn không ăn nổi.
Trần Tử Nhiễm đâu chịu nghe anh, cô xoay người chạy về.
Một lát sau, cô mang một chiếc bàn vuông màu trắng từ trong phòng khách ra.
Em thích không?
Phong Diệc Hành hỏi lại cô.
Nơi này có biển, có bãi cát, quan trọng nhất là yên tĩnh, không có ai cả.
Bọn họ ngồi rất lâu trên bờ cát.
Sao em lại tìm ra nơi này?
Phong Diệc Hành ôm cô hỏi.
Trần Tử Nhiễm lập tức quăng bánh kem đi, chạy đi rót nước cho anh.
Uống nước xong, Phong Diệc Hành mới dần dần trở lại bình thường.
Trong ánh mắt dịu dàng lưu luyến của anh, Trần Tử Nhiễm cảm thấy mình sắp tan chảy rồi.
Cô nói lí nhí:
Hay là em tặng nó cho anh?
Em giỏi bài nào nhất?
Trần Tử Nhiễm nhướng mày lên, anh muốn cô hát bài mà mình giỏi nhất?
Má ơi!
Trần Tử Nhiễm nhả hết ra, sao lại mặn như vậy?
Cô uống rồi, vậy nên cũng lén thử mấy lần liền, chắc là không thể khác được.
Rất lâu sau, khi bọn họ về thành phố Hải, rốt cuộc Phong Diệc Hành cũng được uống ly rượu ấy.
Được.
Phong Diệc Hành trả lời, từ giờ trở đi, anh sẽ chỉ biết vô thức nghe theo lời cô.
Trần Tử Nhiễm lại hưng phấn chạy về.
Trần Tử Nhiễm xoắn ngón tay vào nhau:
Coi như của hồi môn của em đi.
Anh đưa cô sính lễ, tất nhiên là cô phải cho anh của hồi môn rồi.
Phong Diệc Hành nhíu mày:
Anh no lắm rồi.
Vừa ăn cơm xong, vả lại anh cũng không thích anh đồ ngọt như bánh kem.
Không gì thích hơn được nữa.
Không biết là đang nói nơi này, hay là đang nói người trước mặt.
Trần Tử Nhiễm sửng sốt.
Phong Diệc Hành cúi đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Khó ăn quá, em vứt đi rồi.
…
Sao? Có phải rất giống không?
Anh chưa uống ly rượu kia, nhưng ly này rất ngon.
Không bao lâu sau, cô lại ra khỏi biệt thự, trên tay cầm một ly cocktail màu xanh lam.
Vị của ly này giống với ly thức uống đặc biệt ở thành phố Hải hôm đó, anh thử xem.
Trần Tử Nhiễm đã bắt đầu tính đến chuyện ngày mai sẽ tìm Lục Chi Vũ để bàn chuyện trả lại nhà.
Trần Tử Nhiễm, anh thích lắm.
Phong Diệc Hành ngẩng đầu nhìn biển cả trước mặt, không nói năng gì cả.
Thấy anh im lặng, Trần Tử Nhiễm cảm thấy thấp thỏm.
Hử?
Em mua lại nơi này rồi, sau này anh chính là chủ nhân của nó.
Khụ… Khụ… Khụ…
Bởi vì ăn nhanh quá nên bị nghẹn luôn, vừa ăn được tí bánh nào là ho ra hết.
Phong Diệc Hành cười khẽ, giơ tay nâng mặt cô lên, sau đó áp môi mình lên.
Ngoài chuyện này ra, anh chẳng muốn làm gì khác cả.
Trong sự khao khát ấy có người nhà, có trách nhiệm, có Trần Tử Nhiễm.
Vậy nên th5ời khắc ấy, anh lẳng lặng nhắm mắt lại, nghiêm túc cầu nguyện điều đầu tiên.
Thế thì có gì khó đâu?
Cô cúi đầu gảy dây đàn, cố tình hát một bài Rock theo lối giọng khàn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.