Chương 826: Cớ sao nhiễm phong trần (109)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 871 chữ
- 2022-02-19 09:24:57
Thế là cô lại gào thét thêm mấy bài cực kỳ khó hát nữa, đến cuối cùng, chính cô cũng không biết mình đang hát cái gì, chỉ tùy tiện bấm một hợp âm,8 đàn lung tung hết cả lên.
Thấy cô chơi mệt rồi, Phong Diệc Hành đặt ly rượu xuống rồi đứng lên.
Trần Tử Nhiễm nhìn anh:
Vẫn muố3n uống à?
Thực ra, còn một câu nữa mà cô chưa hát.
Câu cuối cùng của bài hát ấy.
Cớ sao nhiễm phong trần.
Vừa 6nói, anh vừa xoay người lại, bắt đầu khiêng bàn vào biệt thự.
Nhìn động tác chột dạ ấy của anh, Trần Tử Nhiễm cười thầm trong lòng.
<5br>Lúc Phong Diệc Hành đi ra ngoài, Trần Tử Nhiễm vẫn ngồi nguyên tại chỗ.
Phong Diệc Hành đi tới trước mặt cô, vươn tay ra định tháo đàn xuống cho cô, chỉ có điều Trần Tử Nhiễm ôm rất chặt.
Mộng tỉnh không còn hay
Chọc phong trần
Chỉ nhớ người trong tim.
Phong Diệc Hành nhíu mày lại:
Cậu lắm chuyện quá đấy.
Vưu Thương thộn mặt ra, anh ta chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi mà, có cần phải nhỏ mọn như thế không?
Sinh nhật nhận được quà gì?
Vưu Thương lại hỏi một câu.
Với khúc nhạc dạo dài thế này, nếu hát ở quán bar thì rất có thể sẽ bị ông chủ trừ tiền.
Thế nhưng Trần Tử Nhiễm đàn rất chăm chú, thậm chí say mê nhắm mắt lại.
Đến khi nốt nhạc cuối cùng dừng lại, Trần Tử Nhiễm khựng lại hai giây rồi mới chậm rãi mở miệng.
Chỉ yêu người trong tim.
Sáu giờ sáng, Vưu Thương xuất hiện đúng giờ ở cổng biệt thự.
Bình thường nhiều nhất chỉ chờ năm phút, lần này mất những nửa tiếng Phong Diệc Hành mới xuất hiện.
Phong Diệc Hành lắc đầu:
Thôi, đi nghỉ ngơi đi.
Bởi vì sức chịu đựng của tai anh đã đến đỉnh điểm rồi.
Nhưn9g em vẫn chưa hát đủ.
Rất lâu sau, trong phòng lại vang lên tiếng nói trầm thấp, như tiếng nói mà Trần Tử Nhiễm nghe thấy trong giấc mơ.
Nhiễm Nhiễm, bài hát ấy tên là gì?
Cớ sao nhiễm phong trần.
Phong Diệc Hành ngẩng đầu, đụng thẳng vào cặp mắt cô.
Trần Tử Nhiễm cong môi, mỉm cười trong im lặng.
Phong Diệc Trần, sinh nhật vui vẻ.
Mai rồi hát tiếp.
Phong Diệc Hành, anh chê em hát khó nghe đúng không?!
Đâu có.
Phong Diệc Hành cụp mắt xuống, quyết định ngày mai sẽ gửi đàn của cô về thành phố Vân.
Phong Diệc Hành, anh ngồi xuống đã, nghe em hát xong bài cuối cùng rồi chúng ta về ngủ, được không?
Nghe cô nói vậy, Phong Diệc Hành đành ngồi xuống, chuẩn bị thưởng thức
âm thanh ma quái
của cô.
Một tấm chân tình ấy
Em không đành lòng buông.
Đêm trăng lạnh
…
Đây là bài ca mà Trần Tử Nhiễm đã thức trắng đêm soạn ra vào cái đêm mà Phong Diệc Hành sang nước M.
Mỗi một nốt nhạc, mỗi một câu, mỗi một chữ, đều là viết cho anh.
Em… vẫn luôn chờ đợi
Chờ một buổi sớm mai
Dùng một hạt bụi nhỏ
Đến khi âm tiết cuối cùng kết thúc, Trần Tử Nhiễm cũng mở mắt ngẩng đầu lên.
Người đàn ông ở đối diện vẫn ngồi yên tại chỗ, không biết dòng suy nghĩ đang trôi dạt về phương nào.
Trần Tử Nhiễm đứng lên, đặt cây ghi ta gỗ sang một bên, sau đó bước tới trước mặt anh, vươn tay ra xoa mặt anh.
Mộng tỉnh không còn hay
Nhiễm phong trần
Chỉ nhớ người trong tim.
Kế đó là một nụ hôn.
Trần Tử Nhiễm luôn nghĩ, cô phải chiếm thế chủ động một lần, nhưng kết quả luôn trái ngược với sự tưởng tượng.
Em không muốn chờ đợi
Chờ một cuộc chia ly
Đổi mười phần nghiêm túc
Nhìn biểu cảm xoắn xuýt của anh, Trần Tử Nhiễm cười gian, sau đó nghiêng đầu đi, tiếp tục gảy dây đàn.
Nhưng ngay từ phần mở đầu, Phong Diệc Hành đã cảm nhận được rằng bài này khác với những bài lúc trước.
Khúc nhạc dạo kéo dài khoảng một phút.
Lấy một phần thất vọng.
Em không thể chờ đợi
Chờ một lần trốn chạy
Mở cánh cửa trái tim.
Em sẵn sàng chờ đợi
Chờ một bầu trời đêm
Vưu Thương nhìn sắc mặt của anh, tuy rằng hơi mệt mỏi, nhưng có vẻ như tâm trạng rất tốt.
Anh ta lái xe, nhìn Phong Diệc Hành qua gương chiếu hậu.
Phu nhân vẫn đang ngủ à?
Hái một ngôi sao sáng
Đổi lấy một nụ hôn.
Đêm trăng lạnh
Cô không gào thét lạc điệu nữa, dùng giọng ca nguyên bản của mình để trình bày một khúc cho anh.
Giọng hát du dương trầm bổng.
Một chớp mắt nào đấy, Phong Diệc Hành cứ ngỡ mình đang nghe thấy âm thanh êm tai nhất thế giới.
Thực ra anh ta muốn hỏi là, Trần Tử Nhiễm tặng cậu cái gì.
Trước kia, mỗi khi đến ngày sinh nhật, chỉ có Vưu Thương gọi anh đi ăn hoặc là tặng quà cho anh.
Sau này tới nước A, không có ông cụ Phong giám sát, bọn họ cũng bạo gan tổ chức sinh nhật cho Phong Diệc Hành, nhưng về đến thành phố Phong là tất cả lại trở về như lúc đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.