Chương 827: Cớ sao nhiễm phong trần (110)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1241 chữ
- 2022-02-19 09:24:57
Cô ấy tự tay làm bánh kem cho tôi, pha chế rượu, sáng tác một bài hát…
Vưu Thương quay đầu nhìn Phong Diệc Hành8, nhất thời không kịp phản ứng.
Bộ trưởng của chúng ta cưới phải cô vợ độc ác lắm chiêu nhiều trò, chả tiếc còn gì nữa.
Lo mà ăn bữa sáng của cậu đi, có tiếc mấy thì cậu cũng không tìm được anh người yêu nào đứng xếp hàng mua bữa sáng cho cô đâu!
Vưu Thương ngẩn ngơ:
Ăn rồi.
Phong Diệc Hành đứng lên:
Tôi chưa ăn.
Mặc dù đã gặp anh trong video nhiều lần, nhưng ngoài đời còn đẹp trai hơn trong video.
Thấy bọn họ cầm điện thoại lên quay chụp mình, Phong Diệc Hành thản nhiên mở miệng:
Xin đừng quay chụp, cám ơn.
Mới sáng sớm đã tình cờ gặp Bộ trưởng, người qua đường không khỏi kích động.
Nhất là hai cô gái đứng trước Phong Diệc Hành, bọn họ quay đầu nhìn Phong Diệc Hành một cái là khuôn mặt lập tức đỏ lên.
Lúc này gần đến giờ làm việc rồi, Tiêu Ngang vội vàng vào thang máy.
Trong thang máy, trợ lý mở miệng hỏi Tiêu Ngang:
Bộ trưởng, ông không cảm thấy chuyện của Phó Bộ trưởng là do nhà họ Phong cố tình sao?
Nhưng mà, phong cảnh xung quanh căn biệt thự vừa rồi đẹp thật.
Bọn họ đi 5tới cửa phòng Bộ trưởng, có hai người đang đứng chờ sẵn ở đấy, là Tiêu Ngang - Bộ trưởng Bộ Văn hóa, cùng với trợ lý của ông ta.
Chỉ có điều trong cái nhìn của Tiêu Ngang, Bộ Kinh tế đã mắc nợ Bộ Văn hóa, vậy nên hôm nay Bộ Văn hóa gặp chuyện, ông ta mới tới tìm Phong Diệc Hành.
Phong Diệc Hành thản nhiên đáp lời, đi vào phòng làm việc của Bộ trưởng.
Lát nữa cậu có về Bộ Kinh tế nữa không?
Không về.
Yên tĩnh đứng xếp hàng khoảng nửa tiếng, Phong Diệc Hành mới mua được bữa sáng và quay lại xe.
Hai cô gái nhìn anh lái xe đi.
Thì phu nhân Bộ trưởng đấy, cậu không xem tin tức tiêu cực của cô ta một thời gian trước à?
Xem rồi.
Vưu Thương ngồi đối diện với Phong Diệc Hành, thong thả rót cho mình một chén trà:
Tiêu Ngang phản ứng nhanh đấy, kịp thời rũ bỏ mọi quan hệ với lão già Văn Càn, còn biết tìm cậu đòi món nợ ân tình kia.
Quả thực ông ta làm việc rất gọn gàng.
Cảm nhận được hơi lạnh trên người anh, Trần Tử Nhiễm mở mắt ra, lười biếng nói:
Phong Diệc Hành, mấy giờ rồi.
Chưa tới mười giờ.
Phong Diệc Hành không đánh thức cô, tới cạnh giường thay quần áo rồi lại vén chăn chui vào.
Đang định kéo Trần Tử Nhiễm vào lòng thì cô tỉnh giấc.
Trong phòng ngủ, quả nhiên Trần Tử Nhiễm vẫn đang ngủ.
Kể từ khi tới thành phố Phong đến giờ, chưa từng có lần nào cô thức dậy trước Phong Diệc Hành.
V9ậy nên vừa rồi, Phong Diệc Hành đang khoe khoang với anh ta đấy hả?
Vưu Thương hít sâu một hơi, mình cũng là ngư6ời có vợ, còn lâu mới để bụng.
Dứt lời, anh cất bước ra khỏi thang máy trước.
Vưu Thương nhìn theo bóng lưng anh.
Tiêu Ngang cắn răng:
Cố tình thì đã sao? Nếu ông ta không tham như thế thì đâu đến mức bị người ta bắt thóp? Làm sao tôi lại bị ông ta làm liên lụy?! Những danh gia vọng tộc ấy chẳng khác gì nhau, rõ ràng chẳng có nhà nào nên hồn, nhưng lại cảm thấy mình thanh cao lắm. Phát triển bao năm như thế, ngay cả xuất thân nhơ nhuốc còn không lau sạch được, vậy mà còn đòi đấu với nhà họ Phong, một lũ vô dụng!
Ông ta vừa dứt lời, chuông điện thoại của trợ lý vang lên. Anh ta bắt máy, nói vài câu là tắt ngay.
Cửa thang máy mở ra.
Cả căn biệt thự vừa rồi nữa, nó cũng là của tôi, c3ô ấy tặng.
Bộ trưởng, tin tức ấy bị tung ra rồi.
Ánh mắt của Tiêu Ngang khẽ đảo, sắc mặt trở nên âm trầm.
Người qua đường lúng túng cất điện thoại đi.
Cô gái đứng đằng trước tò mò hỏi một câu:
Bộ trưởng tới mua bữa sáng cho phu nhân à?
Cô gái kia rút tay về, tới trước mặt Quý Hòa, nhìn vào điện thoại của cô ấy.
Trong video tin tức là một bức ảnh đã bị làm mờ.
Trần Tử Nhiễm giật mình, vội vàng đá anh một cái:
Vậy sao anh chưa dậy? Muộn giờ làm rồi!
Phong Diệc Hành bắt lấy chân cô:
Anh đi rồi.
Ông ta rảo bước ra khỏi thang máy, bước chân vô cùng nặng nề.
Nếu sóng gió lần này không thể lắng lại được, vậy điều duy nhất mà ông ta có thể làm là lo giữ lấy thân mình thôi.
Vưu Thương trố mắt nhìn, trốn việc trắng trợn thế hả?
Phong Diệc Hành ra khỏi Bộ Kinh tế, lái xe tới biệt thự trên bờ biển.
Một cô hâm mộ nói:
Má ơi, Bộ trưởng Phong vừa bình dị lại còn vừa đẹp trai, tiếc quá.
Sao lại tiếc?
Cô còn lại mở miệng hỏi.
Ê, Quý Hòa, cậu chán sống rồi hả?
Vừa nói, cô gái ấy vừa định giơ tay lên đánh.
Đừng đánh, mau nhìn kìa, có tin hot!
Phong Diệc Hành cong môi cười.
Ngon là được rồi, hẳn là Trần Tử Nhiễm sẽ vui lắm.
Là Văn Ly! Tiểu thư nhà họ Văn!
Phong Diệc Hành trở lại biệt thự, mang bữa sáng vào bàn ăn trong phòng bếp rồi mới chậm rãi lên tầng.
Tuy rằng Bộ Văn hóa cùng một cấp bậc với Bộ Kinh tế, nhưng thực quyền của Bộ Kinh tế lại cao hơn Bộ Văn hóa.
Vậy nên lúc trước Phong Diệc Hành bảo Bộ Văn hóa xử lý truyền thông Đại Tượng, tuy rằng cảm thấy nan giải, nhưng Bộ Văn hóa vẫn làm theo.
Trên đường, đi ngang qua một cửa hàng bán đồ ăn sáng, nhìn dòng người dài ngoằng xếp hàng ngoài cửa, Phong Diệc Hành nghĩ chắc là ăn ngon lắm.
Thế là anh dừng xe bên vệ đường, xuống xe đứng xếp hàng.
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của Bộ trưởng.
Hả? Bao giờ?
Lúc em ngủ.
Tiêu Ngang sốt sắng ra mặt, hiển nhiên là đã chờ khá lâu rồi.
Thấy Phong Diệc Hành tới, Tiêu Ngang vội vàng lau mồ hôi trên trán:
Bộ trưởng Phong, thật ngại quá, mới sáng sớm đã quấy rầy anh.
Vốn dĩ Phong Diệc Hành rất cao, đứng trong đội ngũ nổi bật lên hẳn.
Không bao lâu sau, có người trong hàng nhận ra anh.
Hai người nhìn một lúc.
Ô… Đây chẳng phải là cô nàng từng cướp vị hôn phu của người khác sao, tên là gì ấy nhỉ?
Gọn gàng cũng vô dụng, Phó Bộ trưởng gặp chuyện lớn như thế, ông ta làm Bộ trưởng bao năm mà không điều tra, kiểu gì cũng sẽ bị liên lụy.
Cậu ăn sáng chưa?
Tiêu Ngang cất bước đuổi theo.
Trò chuyện chưa tới một tiếng là Tiêu Ngang và trợ lý đã ra khỏi phòng.
Vưu Thương thấy anh định ra ngoài:
Tôi có thể đi mua cho cậu.
Không cần.
Ừm, quán này ngon không?
Cô gái kia không ngờ là Phong Diệc Hành lại trả lời mình, sửng sốt một lúc mới trả lời:
Ngon, ngon lắm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.