• 1,113

Chương 831: Cớ sao nhiễm phong trần (113)


Trần Tử Nhiễm bước tới, nhìn thấy chiếc va li trên mặt đất:
Ngày mai?



Ừm, hôm nay vừa quyết định xong.



Đi đâu? Phải đi ba8o lâu?

Chuyến bay của Phong Diệc Hành vào lúc bảy giờ sáng, từ thành phố Phong tới thành phố Quận.
Chưa tới sáu giờ Trần Tử Nhiễm đã dậy rồi, nhưng đang định bò dậy thì lại bị ai kia kéo về.
Hai người tình tứ một lúc, đến tận sáu rưỡi mới dậy.
Cuối cùng, bọn họ chẳng kịp ăn sáng, vội vàng đi ngay.
Đến sân bay, quả nhiên là muộn mấy phút.
Vưu Thương hết cách, chỉ có thể chuyển sang chuyến bay tám giờ.
Trần Tử Nhiễm trợn trắng mắt nhìn anh.
Đồ chết tiệt, được phục vụ chu đáo còn thái độ lồi lõm.
Phong Diệc Hành nở nụ cười, mang quần áo vào phòng tắm.

Kế hoạch sơ bộ là thành phố Lẫm, thành phố Quận và thành phố Côn, mất một tháng.

Ba nơi đó cách xa nhau, lại còn là3 chuyện liên quan tới nội bộ Chính phủ, xử lý sẽ rất rắc rối, một tháng là nhanh lắm rồi.
Trần Tử Nhiễm tiu nghỉu:
Một tháng…

<9br>Phong Diệc Hành cài cúc áo, quay đầu nhìn cô:
Đúng thế, chuyến bay vào bảy giờ sáng mai, phải chuẩn bị hành lý trước.

Ngủ đến nửa đêm, không ngoài dự liệu, cô lại bị ai kia đánh thức.
Sáng hôm sau sáu giờ đã phải dậy rồi, Trần Tử Nhiễm thật sự không biết vì sao Phong Diệc Hành lại sung sức được như vậy.
Nhưng nghĩ tới chuyện hôm sau bọn họ sẽ phải xa nhau, Trần Tử Nhiễm lại để mặc anh muốn gì làm nấy.
Cô nghĩ tới chuyện cả tháng không được gặp nhau, buồn thật đấy.
Nhưng đó là sự nhẫn nại mà cô nhất định phải học được, ai bảo người cô thích có địa vị cao, phải chịu được cảm giác bất đắc dĩ mà người khác không chịu được.
Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, Trần Tử Nhiễm dần dần nhắm mắt lại.
Vốn Trần Tử Nhiễm tưởng rằng chỉ có Vưu Thương và Phong Diệc Hành cùng đi với nhau, đến sân bay mới biết còn có mười mấy người nữa. Nghĩ tới chuyện vì bọn họ nên tất cả mọi người đều phải đổi chuyến bay, Trần Tử Nhiễm vừa ngượng vừa ngại.
Cả đoàn ngồi trong phòng khách quý, không bao lâu sau, nhân viên hàng không tới thông báo là có thể lên máy bay được rồi.
Vưu Thương nhanh trí đưa những người khác lên máy bay.
Trần Tử Nh6iễm đi tới trước mặt anh, mở tủ quần áo ra xếp quần áo vào va li cho anh.
Phong Diệc Hành nhìn cái đầu nhỏ của cô, vươn tay ra ôm lấy5 cô:
Chẳng phải em nói sẽ đi cùng anh sao?

Bây giờ anh cũng không muốn xa cô.
Nói xong, cô cũng lấy quần áo vào phòng tắm.
Tắm xong ra ngoài, không thấy Phong Diệc Hành ở trong phòng ngủ nữa.
Trần Tử Nhiễm biết anh lại tới phòng làm việc tăng ca rồi, bèn bảo Vu Cầm pha trà cho anh, còn mình thì lên giường nằm.
Trần Tử Nhiễm cầm quần áo:
Phong Diệc Hành, em không thể đi với anh được.
Tuy rằng cô rất muốn.
Trần Tử Nhiễm kéo tay anh ra:
Em phải ở lại thành phố Phong. Anh không ở đây thì vẫn còn cả đống chuyện cần xử lý, ví dụ như Quỹ từ thiện, vả lại Thiên Trường vẫn chưa tỉnh lại, em không yên tâm.

Phong Diệc Hành nhìn cô, đôi mắt như lóe lên một cái:
Vậy nên trong lòng em, Phong Phi Linh mới là thứ nhất.

Phong Diệc Hành nhìn cô:
Không đi với anh thật hả?

Trần Tử Nhiễm cắn môi, từ tối qua đến giờ anh cứ dụ cô mãi, muốn
lừa
cô đi công tác với anh.
Trần Tử Nhiễm khịt mũi một cái:
Không đi, một đám đàn ông đi công tác, em đi làm gì, làm bà thím nấu cơm cho các anh à?

Phong Diệc Hành tươi cười, rốt cuộc cũng bước vào lối đi lên máy bay.
Một mình Trần Tử Nhiễm ra khỏi phòng vip, chuông điện thoại vang lên.
[Vợ, phải nhớ anh đấy.]
Phong Diệc Hành quay đầu nhìn giờ, vươn tay ra véo má cô.
Đang định xoay người đi thì Trần Tử Nhiễm lại kéo tay anh lại, kiễng chân lên hôn nhẹ vào môi anh.
Vừa rồi bao người đứng xem, cô không dám làm thế.
Trong phòng chờ chỉ còn lại Trần Tử Nhiễm và Phong Diệc Hành.
Lúc này không còn ai nữa, Trần Tử Nhiễm mới dám cầm tay anh.

Đi đi.

Trần Tử Nhiễm tỏ vẻ đắc ý:
Chẳng lẽ ở đây còn có người thứ ba sao?


Có tiến bộ đấy.

Trần Tử Nhiễm hừ lạnh một tiếng:
Tại bị anh lây cho chứ còn gì nữa.

Đến khi tắm xong ra ngoài, Trần Tử Nhiễm đã sửa soạn hành lý cho anh xong rồi. Trên cơ bản kiểu dáng quần áo của Phong Diệc Hành không khác nhau là mấy, nhất là quần áo đi làm, gần như Trần Tử Nhiễm chẳng cần chọn lựa gì cả.
Phong Diệc Hành đi tới trước va li, quần áo giày tất đều được xếp gọn gàng, ngay cả hướng gấp quần áo cũng giống hệt nhau.
Anh quay đầu nhìn Trần Tử Nhiễm:
Tự em gấp đấy hả?


Bỏ em ra đi đã, có định xếp đồ nữa không?

Rốt cuộc Phong Diệc Hành cũng buông cô ra.

Lát nữa đừng đóng lại, anh phải kiểm tra đã, tránh trường hợp em quăng lung tung.

Trần Tử Nhiễm hất cằm lên:
Đúng rồi, hôm nay anh mới phát hiện ra à? Ai bảo anh đến sau.

Phong Diệc Hành ôm cô vào lòng, dùng cằm mình cọ vào trán cô:
Vẫn hơi ghen.

Trần Tử Nhiễm nhũn cả lòng, có nằm mơ cô cũng không nghĩ rằng Phong Diệc Hành sẽ nói ra những lời này, nhưng sự thật là anh không chỉ nói, mà còn nói rất nhiều.
Nhưng bây giờ tới lượt mình, Trần Tử Nhiễm mới hiểu ra, trong những lời lải nhải phiền lòng ấy chứa đầy sự quan tâm.
Trần Tử Nhiễm nói một đống lớn, chỉ còn hai phút lên máy bay.
Cô vội vàng đẩy anh về phía cửa máy bay:
Mau lên đi, sắp không kịp rồi!


Em có chắc là mình biết nấu cơm không? Trình độ nấu nướng ở mức nhầm muối thành đường, đoán chừng trên đời này chỉ có mình anh chịu nổi thôi.

Trần Tử Nhiễm không nhịn được, vươn tay ra véo vào eo anh, người đàn ông này càng lúc càng không biết xấu hổ.
Phong Diệc Hành bắt lấy tay cô, lại ôm cô vào lòng.

Vợ, chờ anh về.

Trần Tử Nhiễm buồn bã nói:
Ừm, anh lo làm việc cho tốt, đừng ngủ quá muộn, nhớ ăn cơm đúng giờ…

Trước kia mỗi khi Trần Tử Nhiễm từ thành phố Vân tới thành phố Noãn, bà Nguyễn cứ dặn này dặn kia, Trần Tử Nhiễm luôn chê bà lải nhải dông dài.
Vưu Thương chờ sẵn dưới nhà từ lâu rồi. Nhìn hai con người điềm nhiên như không kia, huyệt Thái Dương không khỏi giật thình thịch.

Bộ trưởng, chúng ta sắp trễ máy bay rồi.

Trần Tử Nhiễm đánh Phong Diệc Hành một cái:
Em đã nói sẽ muộn giờ mà anh còn nói không!

Trần Tử Nhiễm cười, soạn một hàng chữ.

[Anh nhớ em bao nhiêu thì em nhớ anh bấy nhiêu.]

[Vợ không làm được đâu, bởi vì lúc nào anh cũng nhớ vợ nhiều hơn vợ nhớ anh.]

Trần Tử Nhiễm đọc tin nhắn mà anh gửi tới, khuôn mặt bất giác đỏ lên.

Tin nhắn tán tỉnh như thế này, liệu có khi nào là do tên Vưu Thương dày dặn kinh nghiệm trong tình trường dùng điện thoại của Phong Diệc Hành nhắn không?

Trần Tử Nhiễm nghĩ, mình nhất định phải kiếm câu từ nào đó ngang tài ngang sức để nhắn lại, nhưng nghĩ mãi mà chỉ nghĩ ra một câu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.