Chương 832: Cớ sao nhiễm phong trần (114)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1422 chữ
- 2022-02-19 09:24:57
Không thấy Trần Tử Nhiễm nói gì nữa, Vưu Mạn quay đầu nhìn cô:
Phu nhân, tôi xin lỗi vì chuyện Nam Tử Yên và Bộ trưởng cùng sang 8nước M.
Trần Tử Nhiễm thản nhiên nhướng lông mày lên:
Sao cô phải xin lỗi?
Vưu Mạn gật đầu:
Cám ơn phu nhân đã thông cảm.
Trần Tử Nhiễm nhìn cô ta5:
Lát nữa chúng ta tới bệnh viện, sau đó mới tới Quỹ từ thiện.
Thịnh Lam vội vàng bịt miệng cô lại:
Thành đôi cái đầu cô! Nói lung tung cái gì đấy!
Vậy cô lấy đâu ra thiệp mời?
Bởi vì sau nghi thức cắt băng, Quỹ từ thiện Thiên Nhiên còn có tiệc cám ơn, vậy nên địa điểm được đặt ở khách sạn Ban Lan.
Ngoài những vị khách đã mua đồ trong buổi đấu giá lần trước thì chỉ có một bộ phận truyền thông được mời tới tham gia nghi lễ.
Khách trong nghi lễ khánh thành có hạn mức, thiệp mời cũng có số lượng cố định, sao Thịnh Lam lại có được?
Vì sao tôi phải nói cho cô biết?
Mặc dù Trần Tử Nhiễm đã cố gắng khống chế số lượng bài viết, nhưng nghi thức cắt băng vẫn được chú ý cao độ.
Chưa tới ba giờ chiều, xung quanh khách sạn Ban Lan đã bu đầy rất nhiều người đến từ các đơn vị truyền thông dù không được mời.
Bởi vì tôi không nói sự thật cho c3ô biết, làm cô hiểu lầm Bộ trưởng.
Không sao, cô đừng cảm thấy áy náy, lúc trước tình cảm giữa tôi và Phong Diệc Hành k9hông tốt, các cô bài trừ tôi cũng là lẽ thường. Tôi chưa bao giờ giận cô, hơn nữa đây là chuyện giữa tôi và Phong Diệc Hành, ngườ6i ngoài cũng không nhúng tay vào được.
Trần Tử Nhiễm làm mặt hề:
Tập đoàn Lăng Không tìm các cô hợp tác… hờ hờ, chắc là có ý khác rồi. Mà Ôn Dật Minh có đẹp trai không? Nếu gia thế sạch sẽ thì cô cân nhắc hốt luôn đi cũng được.
Thịnh Lam nhướng mày, ám chỉ:
Tôi cảm thấy Bộ trưởng Phong nhà các cô đẹp trai hơn…
…
Bọn họ ra khỏi bệnh viện, Trần Tử Nhiễm bỗng nghĩ tới điều gì đó:
Chắc không phải tấm thiệp mời ấy là của Tập đoàn Lăng Không đấy chứ?
Thịnh Lam
xì
một tiếng:
Trần Tử Nhiễm, hằng năm Tài chính Thiên Nhiên của cô kiếm bao nhiêu tiền từ Dầu khí Thịnh Thiên, khỏi cần tôi nói nhé, chỉ là lễ khánh thành một cái quỹ từ thiện thôi mà, cô có cần thiết phải thế không?
Mấy ngày nay Thịnh Lam ở thành phố Phong sắp mốc meo lên rồi, nếu không thì cô cũng chẳng thèm đi.
Cô có ý gì hả? Cô nói Bộ trưởng nhà tôi không bằng Lục Chi Cửu?
…
Trần Tử Nhiễm miễn cưỡng tin tưởng:
Vậy hai người quen nhau thế nào?
Lần trước gặp nhau một lần ở sân bay lúc về thành phố Vân, bọn tôi lưu lại số điện thoại của nhau, Tập đoàn Lăng Không muốn hợp tác với chúng tôi.
Bà Nguyễn nói với cô, yêu một người rất đơn giản, vun đắp tình yêu mới là khó khăn nhất. Bước đầu tiên mà cô có thể làm được, đó là cố gắng trở thành người xứng đôi với anh.
Thời gian trôi qua trong sự bận rộn của Trần Tử Nhiễm, nhoáng cái đã qua một tuần.
Trần Tử Nhiễm ra khỏi bệnh viện, không ngờ Thịnh Lam cũng đi theo cô.
Cô đi theo tôi làm gì?
Trần Tử Nhiễm hỏi.
Thành lập Quỹ từ thiện Thiên Nhiên mà cô không định mời tôi à?
Trần Tử Nhiễm nhíu mày:
Vì sao tôi phải mời cô? Cô có bỏ một đồng một cắc nào đâu?
Thấy Trần Tử Nhiễm lại hiểu nhầm, Thịnh Lam vội vàng giải thích:
Quỹ từ thiện của các cô phát cho Tập đoàn Lăng Không ba tấm thiệp mời, bọn họ chỉ có hai người đi được, cô lại không mời tôi, nên người ta tiện tay đưa cho tôi thôi.
Trần Tử Nhiễm nhìn khuôn mặt của cô ấy, kiểu gì cũng cảm thấy có chuyện để hóng:
Đợi đã, có phải cô đã lược bớt đi không? Ví dụ như anh ta ‘tiện tay’ đưa cho cô như thế nào? Cô không định giải thích à, mấy ngày nay ngoài bệnh viện ra thì cô còn đi đâu nữa? Cô gặp anh ta rồi hả? Cô đừng nói với tôi là mấy hôm nay hai người kè kè bên nhau đấy nhé.
Khi thực sự bận mải, thực ra cô không nhớ Phong Diệc Hành đến thế, thường xuyên đến tận khuya mới gửi tin nhắn cho Phong Diệc Hành rồi lăn ra ngủ như chết.
Thậm chí bọn họ còn không gọi điện cho nhau, như vậy đủ để biết Phong Diệc Hành cũng bận chẳng kém.
Trần Tử Nhiễm tới không sớm, nhưng cũng không coi là muộn, vẫn mặc bộ lễ phục màu đen đoan trang, nghiêm túc nhưng không kém phần ưu nhã.
Có vẻ như sau vài lần như vậy, cô đã quen với ánh đèn flash của phóng viên rồi.
Tập đoàn Lăng Không có ba người được mời, cô nhớ mà.
Vãi chưởng, Thịnh Lam, cô và Ôn Dật Minh thành đôi thật đấy hả?!
Ai nói tôi không bỏ, cá nhân tôi quyên một trăm ngàn đấy nhé!
Khóe môi Trần Tử Nhiễm giật giật, chỉ có một trăm ngàn mà cũng dám mặt dày nói ra.
Trần Tử Nhiễm sửng sốt:
Thịnh Lam, tôi cảnh cáo cô, đừng có suy nghĩ không an phận! Sao cô cứ thích đồ của người khác như vậy hả?!
Thịnh Lam nhìn dáng vẻ đề phòng của cô, một lát sau mới cười nói:
Nhìn cô kìa, Lục Chi Cửu tôi còn không thèm, chắc tôi ham hố Bộ trưởng nhà cô lắm đấy?
Thịnh Lam lấy một tấm thiệp trong túi xách ra:
Thấy gì chưa? Cô không mời tôi thì vẫn có người mời tôi.
Trần Tử Nhiễm nhìn tấm thiệp mời ấy:
Ai mời cô?
Mức thấp nhất để tham gia nghi thức khánh thành là năm trăm ngàn, từ năm trăm ngàn trở xuống không đủ tư cách!
Muốn quyên thì quyên nhiều một chút, giàu thế mà quyên có một tăm ngàn, tưởng dễ qua mặt cô chắc.
Cô bình tĩnh đi tới cửa chính, thấy Thịnh Lam đã tới từ trước.
Bọn họ không đi cùng nhau, mục đích là tránh lời ra tiếng vào.
Thịnh Lam cạn lời:
Lúc trước còn khen IQ cô cao lên, sao bây giờ lại úng nước rồi? Phóng viên của thành phố Phong biến thái như thế, cô bảo tôi đi ăn cơm với Ôn Dật Minh thì chẳng khác nào ngại scandal về tôi chưa đủ nhiều à?
Lúc trước, nhân vật chính trong bản tin là Văn Ly, không có quá nhiều người chú ý tới Thịnh Lam, nếu đi ăn cơm với Ôn Dật Minh và bị chụp lại, vụ này xôn xao lên, đoán chừng bố cô ấy - ông Thịnh Cương sẽ tức hộc máu mất.
Gần đây, Quỹ từ thiện của Trần Tử Nhiễm sắp chính thức thành lập, Trần Tử Nhiễm sử dụng nhân lực vật lực của thành phố Phong, dùng luôn tên của Tài chính Thiên Nhiên để đặt cho Quỹ từ thiện - Quỹ từ thiện Thiên Nhiên.
Ngày thành lập sắp tới, có rất nhiều chuyện phải làm, Trần Tử Nhiễm đang lo không có người giúp đỡ, lúc này Vưu Mạn trở về, vừa hay có thể san sẻ với cô.
Đến ngày thành lập Quỹ từ thiện Thiên Nhiên.
Trần Tử Nhiễm tới bệnh viện thăm Thẩm Thiên Trường, sau đó định thay quần áo tới tham gia nghi thức cắt băng của Quỹ từ thiện.
Trần Tử Nhiễm không biết như vậy có được tính là chín chắn không, nhưng cô không muốn núp sau Phong Diệc Hành mãi, làm một cô nàng lơ mơ chẳng biết gì cả.
Ngoài yêu Phong Diệc Hành, cô còn muốn duy trì mối tình này.
Ôn Dật Minh đưa cho tôi.
…
Thịnh Lam xoay người đi, cô không muốn nói chuyện với người đang yêu.
Trần Tử Nhiễm nhìn cách ăn mặc của cô nàng, khiêm tốn một cách khác thường, không giống tác phong bình thường của cô nàng này chút nào. Lần này cô thực sự tin rằng cô ấy tới đây chỉ là bởi vì rảnh rỗi sinh nông nổi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.