• 3,543

Chương 835: Cớ sao nhiễm phong trần (117)


Vừa trở về biệt thự Bộ trưởng là Thịnh Lam gọi điện tới.


Trần Tử Nhiễm, cô đang ở đâu?

Trần Tử Nhiễm lại lục tìm điện thoại, trong đó có một tin nhắn chưa đọc.
Cô mở ra đọc.

Tôi biết, tiếp theo cô định làm thế nào?


Chờ.


Hành trình lần này của các anh không phải hành trình bình thường đúng không?

Riêng số lượng nhân viên đi theo đã có mười mấy người rồi, trong đó có mấy người trông khác hẳn với những người khác, rõ ràng là vệ sĩ, hôm đó ở sân bay Trần Tử Nhiễm nhìn thấy rất rõ.
Trần Tử Nhiễm nhân cơ hội gửi một tin nhắn.
[Mấy ngày hôm nay em trào dâng linh cảm, định đóng cửa sáng tác, anh mà nhắn tin có thể em không nhắn lại ngay được đâu.]
Cô tới cạnh cửa sổ, gọi vào số của Vưu Thương.

Phu nhân.

[Tối nay anh hơi bận, nhớ ngủ sớm đi.]
Trần Tử Nhiễm cười hiểu ý, gần đây, bận rộn là trạng thái bình thường của Phong Diệc Hành, có đôi khi cả ngày bọn họ cũng không có thời gian gọi điện cho nhau.

Bận lắm sao, tôi có làm phiền anh không?

Vưu Thương nhìn Phong Diệc Hành đang trào đổi với quan chức thành phố Quận:
Bộ trưởng vẫn đang bận.

[Phim gì?]
[Một ngày của Wensley.]

Khách3 sạn đang ở không về được nữa rồi, Phong Phi Dịch đưa tôi tới một khách sạn khác ở tạm.


Mấy ngày kế tiếp đừng tới bệnh viện thă9m Thiên Trường.

Vưu Thương không biết vì sao Trần Tử Nhiễm lại hỏi như thế, anh ta cứ có cảm giác Trần Tử Nhiễm không còn giống với lúc ở thành phố Vân nữa, vậy nên lúc này cô chỉ nhẹ giọng hỏi anh ta một câu, nhưng anh ta không thể nói dối được.

Đúng thế, phu nhân, hành trình lần này là cơ mật tối cao của quốc giao.

Cô tùy ý chọn mấy đĩa CD của Phong Diệc Hành, đắm mình trong phòng chiếu phim.
Vì đã dặn mọi người đừng tới quấy rầy rồi nên đến lúc cô ra khỏi phòng chiếu phim đã là nửa đêm.
[Phim đó hay đấy.]
Trần Tử Nhiễm không biết nói gì, anh sưu tầm thì tất nhiên sẽ nói là hay rồi.



Sau khi kết thúc cuộc gọi với Thịnh Lam, Trần Tử Nhiễm cầm điện thoại trầm tư một lát.
[Nhưng em để ý! Cút đi ngủ mau lên!]
Trần Tử Nhiễm đợi một lát nhưng không thấy có tin nhắn nữa, đoán chừng anh đã nghe lời đi đánh răng rửa mặt rồi.
Ở đầu bên kia, kết thúc cuộc gọi với Vưu Thương, Trần Tử Nhiễm quăng điện thoại sang một bên.
Sau đó, cô bảo Vu Cầm chuẩn bị một đống thức ăn mang tới phòng chiếu phim trong biệt thự Bộ trưởng.

Điện thoại của ai vậy?
Phong Diệc Hành mở miệng.
Vưu Thương quay đầu nhìn anh, có đôi khi, sự nhạy bén của Phong Diệc Hành thật sự khiến người ta phải bội phục.
Bọn họ tắt máy, cuộc hội đàm ngắn gọn của Phong Diệc Hành cũng kết thúc.
Vưu Thương quay trở lại, đi theo Phong Diệc Hành ra ngoài.
Hành động đả kích tham nhũng sẽ động tới lợi ích của bao người, không thể lường trước được sẽ gặp phải những nguy hiểm gì.
Vậy nên Trần Tử Nhiễm mới không đi theo, cô không muốn trở thành gánh nặng của Phong Diệc Hành, và ở thành phố Phong cũng thế.
Vưu Thương im lặng một lát, thực ra từ mười phút trước, anh ta đã nhận được tin Văn Ly nhảy lầu trong bữa tiệc của Quỹ từ thiện, anh ta không dám đảm bảo nếu Phong Diệc Hành biết tin thì hành trình này có tiếp tục an tâm ở đây được không.
Sau một hồi suy tư, Vưu Thương đồng ý:
Được, tôi biết phải làm thế nào.


Cô định đưa tôi về á?


Không thì sao? Dù sao cô cũng chẳng giúp được gì.

[Tối nay anh định nhắn tin với em đến sáng à?]
[Anh không để ý.]

Thịnh Lam, tôi xin lỗi.
Trần Tử Nhiễm bỗng ngắt lời cô ấy.
Thịnh Lam sửng sốt, sau đó thản nhiên nói:
Trần Tử Nhiễm, đừng có nghiêm túc như thế, tôi chẳng quen gì cả…

Thịnh Lam ngẫm nghĩ, cảm thấy Trần Tử Nhiễm nói rất có lý.

Tôi phát hiện ra cái chức phu nhân Bộ trưởng này không phải ai cũng làm được…

Văn Ly đã thành công bắt lấy điểm mấu chốt ấy.

Hôm nay cô ngủ ở khách sạn trước đi, mấy ngày nữa tôi sẽ bảo Phi Dịch đưa cô về thành phố Vân.

Thấy cô nàng kia còn có thời gian8 gọi điện thoại cho mình, Trần Tử Nhiễm biết là cô ấy đã rời khỏi khách sạn rồi.

Ở biệt thự Bộ trưởng, cô ở đâu?


Phu nhân gọi, cô ấy hỏi tôi có phải hành trình lần này quan trọng lắm không, tôi đã trả lời thật.

Phong Diệc Hành lên tiếng:
Sau này cô ấy hỏi thì đừng giấu giếm gì hết.


Ừm, cám ơn anh.


Phu nhân đừng khách sáo, là chuyện tôi nên làm thôi mà.

Nghe anh ta trả lời như vậy, Trần Tử Nhiễm cũng không cảm thấy bất ngờ, mục đích của cô không phải là gặng hỏi tường tận.

Khoảng thời gian này tôi ở thành phố Phong khá thuận lợi, nhưng hôm nay gặp một vài chuyện.

[Bắt quả tang em thức đêm.]
[Ừm, tìm được mấy bộ phim khá hay, xem quên thời gian.]

Ừm, tôi biết, nhưng tôi không tìm anh ấy, tôi tìm anh.

Vưu Thương nhíu mày:
Mời phu nhân nói.

Lúc ở trên đảo, Trần Tử Nhiễm và Phong Diệc Hành đã cùng nhau xem rất nhiều phim.
Dần dần, Trần Tử Nhiễm cũng cảm thấy thích những bộ phim thời xưa ấy.

Tôi hiểu.

Lần trước, bởi vì giấu chuyện sang nước M với Nam Tử Yên, Phong Diệc Hành đã phải nếm vị đắng, vậy nên anh không thể giẫm vào vết xe đổ được nữa.

Chờ? Cô không biết chuyện như thế này càng ch6ờ thì càng bị động sao? Văn Ly đã dùng đến phương pháp cực đoan như thế, chẳng mấy chốc dư luận sẽ nghiêng về phía cô ta.

Trần T5ử Nhiễm bình tĩnh nói:
Hôm nay cô ta làm thế, tuyệt đối không thể nào là suy nghĩ đột phát được. Nếu tôi miễn cưỡng đè vụ này xuống thì kiểu gì cô ta cũng sẽ tìm cơ hội khác. Chẳng thà chờ vài ngày, xem trong tay cô ta còn con át chủ bài gì, sau đó sẽ áp dụng biện pháp ứng đối.

Trần Tử Nhiễm và Thịnh Lam thường xuyên đấu khẩu bao lâu qua, Trần Tử Nhiễm chưa bao giờ xin lỗi cô ấy, lúc nào cô cũng thoải mái hưởng thụ sự bao dung của người khác.
Nhưng lần này thì khác, cô tưởng Văn Ly chỉ nhằm vào cô, mặc dù xét về bản chất thì đúng là cô ta nhắm vào cô thật, nhưng mọi lời lên án đều chuyển sang Thịnh Lam, nhắm mũi giáo về phía người mà Trần Tử Nhiễm quan tâm.

Phu nhân…


Sở dĩ tôi gọi điện cho anh là vì muốn anh tạm thời giữ bí mật với Phong Diệc Hành, đừng tiết lộ tin tức của tôi ở thành phố Phong, tự tôi có thể xử lý được.

Có lẽ là trước khi Bộ trưởng chuyển vào ở, người trong biệt thự sẽ căn cứ theo sở thích của Bộ trưởng mới để điều chỉnh lại kết cấu.
Xem phim có thể nói là thú vui duy nhất của Phong Diệc Hành, vậy nên trong biệt thự Bộ trưởng có riêng một phòng chiếu phim nhỏ.
[Anh có làm được đâu mà quản người khác.] Trần Tử Nhiễm nhắn lại.
Một lát sau.
[Vẽ anh à?]

Đậu xanh, chẳng phải anh đi đánh răng rửa mặt rồi sao?

[Nếu ngày nào anh cũng ngủ đúng giờ thì em có thể suy xét.]
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.