Chương 836: Cớ sao nhiễm phong trần (118)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1350 chữ
- 2022-02-19 09:24:57
Đến ngày thứ tư, Trần Tử Nhiễm bắt đầu lên màu cho bản vẽ phác thảo.
Bên ngoài, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng ồn ào.
Trần Tử Nhiễm gọi Vu Cầm tới.
Chị Cầm, ngoại trừ phóng viên ra thì bên ngoài thì còn ai nữa?
Trong lúc Trần Tử Nhiễm ăn sáng, tiếng ồn ngoài cổng càng lúc càng lớn.
Bởi vì cô một mực im lặng nên một số người bắt đầu nóng nảy.
Vu Cầm thấy vẻ mặt của Trần Tử Nhiễm hơi thay đổi, bèn ra hiệu cho người giúp việc đóng cửa sổ lại.
Nghe bảo vệ báo lại, tiếng ồn ngoài cổng chính cũng nhỏ hơn lúc sáng nhiều, Vu Cầm bỗng cảm thấy kính nể Trần Tử Nhiễm hơn vài phần.
Hành động đả đảo ở cổng biệt thự Bộ trưởng kéo dài suốt một tuần liền, Trần Tử Nhiễm cũng đã hoàn thành mấy bức tranh của mình.
Cô ra khỏi phòng làm việc, rốt cuộc cũng lấy điện thoại ra gọi cho Phong Phi Dịch và Vưu Mạn.
Hiện tại Phong Diệc Hành là người cầm quyền của nhà họ Phong, Phong Dung Hải sẽ không tùy tiện nhúng tay vào.
Trần Tử Nhiễm nhìn Vưu Mạn:
Ừm, bây giờ tôi phải biết bọn họ quy chụp cho tôi bao nhiêu tội danh, có thể nói sơ qua được chứ?
Làm nhiều việc xấu, vì việc tư mà bất chấp luật pháp.
Hiện tại bên phía Văn Ly thế nào rồi?
Phong Phi Dịch ngẩng đầu nhìn cô:
Gãy xương đùi và hai chiếc xương sườn, đang nằm viện chữa trị.
Trần Tử Nhiễm cười nhạt:
Đúng là liều mạng thật.
Chị dâu, tuy rằng nhà họ Văn không còn trụ được bao lâu nữa, nhưng dư luận trong khoảng thời gian qua cũng rất bất lợi với chị, hay là cứ báo cho anh Cả đi.
Ông nội có nói gì không?
Trần Tử Nhiễm bỗng đổi chủ đề.
Phong Phi Dịch hơi ngẩn người:
Không.
Chung chung quá, cụ thể hơn đi.
Vụ cô đánh người ở thành phố Vân, vụ của Chu Thừa Tu lần trước, còn cả chuyện cô dung túng Thịnh Lam hãm hại Văn Ly, ép Văn Ly phải tự sát, gây ảnh hưởng nghiêm trọng, tất cả đều yêu cầu cô từ chức.
Có thế thôi hả?
Nói xong, cô xoay người vào phòng làm việc.
Vu Cầm không ngờ Trần Tử Nhiễm lại có phản ứng như vậy, đứng sững sờ tại chỗ.
Mấy ngày hôm nay, tuy rằng biệt thự Bộ trưởng rất yên tĩnh, nhưng chiều hướng dư luận bên ngoài đang ngày một nghiêm trọng. Rất nhiều lần chị ấy muốn hỏi bao giờ Phong Diệc Hành về, nhưng thấy Trần Tử Nhiễm thản nhiên như vậy lại thôi.
Nửa tiếng sau, cục cảnh sát quản lý khu Phong Trạch nhận được điện thoại báo cảnh sát.
Lúc cảnh sát tới hiện trường, những người dân đang đả đảo tỏ vẻ rất kích động. Bọn họ nói rằng mình chỉ đả đảo hợp pháp, không làm gì vi phạm pháp luật, dựa vào đâu mà đòi báo cảnh sát.
Chỉ có điều tiếng ồn mà bọn họ gây ra đã vượt mức quy định trị an, gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới dân cư, vậy nên cảnh sát vẫn phải tiến hành xử phạt.
Vưu Mạn đã nhận được thông báo của Vưu Thương nên không ngạc nhiên gì cả, chỉ có điều lúc này cô ta không nhìn ra được là Trần Tử Nhiễm định làm gì.
Trần Tử Nhiễm đặt ấm trà xuống:
Ngồi đi, đứng đó làm gì?
Phong Phi Dịch và Vưu Mạn đi tới ngồi xuống ghế.
Sau khi đóng cửa sổ, quả nhiên tiếng ồn bên ngoài giảm đi nhiều.
Báo cảnh sát luôn đi.
Trần Tử Nhiễm bỗng mở miệng nói.
Vu Cầm nhìn cô:
Phu nhân, hình thức diễu hành đả đảo như thế này được sự đồng ý của những ban ngành liên quan, hành vi của bọn họ cũng không phải là phạm tôi, vậy nên có thể báo cảnh sát sẽ…
Lần trước sau khi Trần Tử Nh6iễm bị cảnh sát bắt đi, chuyện cô đánh nhau ở thành phố Vân cũng bị tung lên mạng, không ít người dân tự tổ chức tới đả đảo ngoài cổng, 5yêu cầu Trần Tử Nhiễm từ chức.
Vu Cầm lúng túng:
Không… không nghiêm trọng như lần trước.
Trần Tử Nhiễm nhìn chị ấy, bỗng cười nhẹ một tiếng:
Cắt cử thêm bảo vệ, đừng để người ta xông vào.
Ừm, chuẩn bị bữa sáng xong chưa?
Dậy sớm quá nên đói thật.
Sắp xong rồi, cô chờ một lát.
Bọn họ diễu hành đả đảo không phạm pháp, nhưng ồn ào quẫy nhiễn người dân thì lại có vấn đề. Tôi là phu nhân Bộ trưởng, nhưng tôi cũng có quyền lợi cơ bản của công dân, còn mười mấy người trong biệt thự Bộ trưởng này nữa, lẽ nào bị ảnh hưởng đến công việc bình thường cũng không được phép báo cảnh sát sao?
Vu Cầm nghẹn họng, đang định mở miệng thì Trần Tử Nhiễm nói một câu.
Bữa sáng hôm nay cho nhiều muối quá rồi đấy.
Không biết là kiểu người gì mới không cần đi làm, rảnh rỗi tới cổng biệt thự Bộ trưởng hò hét ngay từ sáng sớm như thế.
Trần Tử Nhiễm xuống giường, bên ngoài đang mưa lất phất.
Cô đi xuống dưới nhà, Vu Cầm đang sai người chuẩn bị bữa sáng. Thấy Trần Tử Nhiễm đi xuống, vội vàng cười nói:
Phu nhân dậy rồi à.
Sáng hôm nay, bảo vệ của biệt thự nói là người dân tự phát tụ tập ở cổng, giơ biển đả đảo, nhưng Trần Tử Nhiễm lại yêu cầu tăng thêm bảo vệ, không để mọi người xông vào.
Vu Cầm bỗng cảm thấy mình bắt đầu không hiểu vị phu nhân Bộ trưởng này, rõ ràng lúc mới tới đây, cô còn rất thẳng tính, chẳng cần tốn sức cũng có thể biết được suy nghĩ trong lòng cô.
Lúc ấy tình cảm của vợ chồng Bộ trưởng không tốt, nhưng Vu Cầm lại nhìn ra được sớm muộn gì bọn họ cũng hòa hợp, chỉ có điều chuyện đang diễn ra đã nằm ngoài phạm vi giải quyết của chị ấy.
Mấy ngày hôm nay Trần T3ử Nhiễm đóng cửa không ra ngoài, Vu Cầm không ngờ là Trần Tử Nhiễm lại biết rõ tình hình bên ngoài.
Còn có một vài… người dân.
9 Vu Cầm cẩn thận đáp.
Giống với lần trước khi tôi không ở biệt thự Bộ trưởng, đúng không?
Vu Cầm thở dài một hơi, nghe theo lời dặn của Trần Tử Nhiễm, đi báo với bảo vệ.
Trần Tử Nhiễm ở trong phòng làm việc cả ngày, đến đêm, tiếng ồn ào vơi đi, cô mới đi đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, mới tờ mờ sáng, Trần Tử Nhiễm đã bị khẩu hiệu hô hào bên ngoài đánh thức.
Chị Cầm pha trà ngon lắm đấy, hai người nếm thử đi, uống xong rồi bàn chuyện.
Ba người im lặng uống trà chiều.
Vu Cầm và những người giúp việc khác lẳng lặng ra ngoài.
Dứt lời, cô đứng lên đi ra ngoài.
Vu Cầm vội vàng cầm khẩu phần ăn sáng trên bàn lên nếm thử, quả nhiên là hơi mặn.
Chị ấy gọi đầu bếp ra, đầu bếp luôn miệng xin lỗi, giải thích là mấy ngày hôm nay không được ngủ ngon nên sáng nay hơi mất tập trung, dẫn đến việc cho quá nhiều muối.
Vưu Mạn và Phong Phi Dịch lần lượt chạy tới biệt thự Bộ trưởng, cùng nhau vào phòng khách.
Trần Tử Nhiễm đang ngồi trước bàn, thảnh thơi rót trà vào chén trên bàn.
Cô mặc một chiếc váy liền thân nhạt màu, sắc mặt không tệ, Phong Phi Dịch cũng yên tâm hơn một chút.
Vưu Mạn nhíu mày.
Cô có chắc là bọn họ không lôi đống ‘lịch sử đen’ của tôi từ thời tiểu học ra chửi rủa một lượt không?
Chỉ riêng đám bạn trai của cô thời đại học cũng đủ để truyền thông của thành phố Phong viết một tháng rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.