Chương 853: Ngoại truyện 2: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (1.2)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1416 chữ
- 2022-02-19 09:30:26
Không bao lâu sau khi Cận Tu Hàn đi, Lục Chi Lộ cũng đứng lên, phụ tá Lâm Hoa vẫn đang sửa soạn lại hồ sơ bệnh án trong ngày.
Lục Chi Lộ8 đứng ở cửa, vừa tháo kính xuống vừa gõ cửa:
Tôi đi trước đây, cậu cũng về sớm một chút.
À mà, cô có cảm thấy anh Cận Tu Hàn kia có ý với bác sĩ Lục không?
Sao cô nhìn ra được, tôi không thấy luôn.
Cận Tu Hàn của Tập đoàn Lệ Nghiệp, và cả… Trần Tử Mặc của Tập đoàn Trừng Phong.
Lục Chi Lộ nhướng mày, Mãn Viên Niên là của Tập đoàn Trừng Phong?
Lục Thiển Thiển che miệng, nói khẽ:
Cô Sáu, nếu chúng ta đi với chú thì sẽ được giảm 50% đấy.
Lục Chi Lộ bó tay rồi, cô bé lấy đâu ra
chú
thế?
Thiển Thiển, hôm nay ở trường có ngoan không?
Miệng của Lục Thiển Thiển chu lên như một ngọn núi nhỏ:
Thiển Thiển ngoan lắm, cô Sáu không ngoan thì có, hôm nay cô Sáu tới muộn!
Lục Chi Lộ thở dài một hơi:
Vậy là tốt rồi, dựa theo ước định, cháu muốn cô đền bù như thế nào? Ngoài việc ăn kẹo, còn lại cô đồng ý hết.
Lục Thiển Thiển bị sâu răng nặng, Lục Chi Lộ luôn ngăn cấm không cho cô bé ăn kẹo.
Tôi cảm thấy có thể là bởi vì Tiểu Thiển Thiển, mặc dù không phải con ruột, nhưng tôi thấy chẳng khác gì con ruột cả, lấy cô ấy thì khác gì rước thêm một gánh nặng…
Thôi bớt đi, ở cấp bậc của bác sĩ Lục, đừng nói không phải con ruột, cho dù là con ruột cũng không có ai để ý đâu. Vả lại, đi đâu mà tìm được cô con gái đáng yêu như Thiển Thiển cớ chứ? Nói thật, tôi muốn giới thiệu cô ấy cho anh tôi, nhưng nghĩ kỹ lại thôi, anh tôi không xứng với người ta.
Không biết vì sao vừa rồi tự nhiên cô lại thấy bồn chồn.
Thiển Thiển, đừng chỉ bừa.
Khuôn mặt điển trai không hề bị ảnh hưởng bởi ống kính, ngược lại càng thêm chói mắt, như người mẫu nam cao cấp bước ra từ trong tạp chí.
Lục Chi Lộ thừa nhận, cô có thiện cảm với Trần Tử Mặc, và còn là từ lâu rồi.
Nhân viên phục vụ gật đầu, mang menu đi chuẩn bị thức ăn.
Lục Chi Lộ nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên, tất cả đều là bố mẹ đưa con tới, chỉ có cô đi một mình.
Lục Chi Lộ cạn lời, cô thực sự rất hoài nghi bà Lý - mẹ cô đã tẩy não Lục Thiển Thiển rồi.
Thế hay là cháu biến ra chú Sáu cho mình đi?
Thiển Thiển, cháu muốn có chú Sáu lắm hả?
Lục Chi Lộ mở miệng hỏi.
Vâng vâng, phải dịu dàng và nhiều tiền, chú Sáu phù hợp với tiêu chuẩn của cháu lắm!
Vậy sau này cháu có thể bảo cô Năm và chú Năm đưa cháu tới.
Không, cô Năm có em bé, không thể đưa Thiển Thiển tới được, cháu muốn cô Sáu và chú Sáu đưa đi cơ.
Lâm Hoa là sinh viên ngành y mới tốt nghiệp năm nay, tới bệnh viện được phân tới làm phụ tá củ5a Lục Chi Lộ, đi theo cô học tập, vậy nên mới gọi cô xưng em với Lục Chi Lộ.
Lục Chi Lộ đi qua quầy lễ tân, chào hỏi y tá trực ban bên ngoài rồi vào thang máy xuống lầu.
Lục Chi Lộ quay đầu lại:
Thiển Thiển, sao cháu lại gọi người khác là chú Sáu thế?
Lần trước cô Sáu không tìm được cháu, chú đã đưa cháu đi tìm cảnh sát chính là chú Sáu đấy!
Trong lòng Lục Chi Lộ hơi gợn sóng.
Lần trước Lục Thiển Thiển đi lạc trong hôn lễ của Lục Chi Vũ, có người đưa Lục Thiển Thiển tới Cục Cảnh sát, nhưng khi Lục Chi Lộ tới đó thì anh ta đã đi rồi.
Lục Thiển Thiển là một cô bé nghe lời, chỉ thỉnh thoảng mới có
thái độ lồi lõm
trước mặt Lục Chi Lộ.
Lục Chi Lộ ngồi trên ghế lái, ngẩng đầu nhìn cô bé ngồi ở ghế an toàn đằng sau.
Ừm, Mãn Viên Viên. Trưa nay bố của Đinh Tiểu Kỳ mang Mãn Viên Viên tới cho cậu ấy, trông ngon lắm. Cháu thèm đến mức chảy bao nhiêu nước miếng.
Lục Chi Lộ bất đắc dĩ:
Nhưng cô không hiểu Mãn Viên Viên mà cháu nói là gì.
Lâm Hoa ngẩng đầu lên, bình thường Lục Chi L3ộ luôn đeo kính mỗi khi làm việc, cậu ta cũng hiểu được. Tuy rằng cô rất chuyên nghiệp, nhưng quá xinh đẹp ít nhiều gì cũng ảnh hưởng tới sự c9hú ý của bệnh nhân, vậy nên cô mới đeo kính không độ, khiến bản thân mình trông nghiêm túc hơn mỗi khi làm việc.
Được, cô đi trước đi,6 em lo xong phần còn lại là sẽ về ngay.
Lục Chi Lộ nhíu mày, điều kiện giảm giá quái quỷ gì thế này?
Không sao, tôi mua với giá gốc.
Tuy rằng cần xếp hàng, nhưng vì sắp được ăn thứ mình thích nên trông Lục Thiển Thiển rất hưng phấn.
Lục Chi Lộ và cô bé xếp hàng nửa tiếng mới có bàn trống.
Vậy tối nay Thiển Thiển không muốn ăn cơm do bác Trương làm, Thiển Thiển muốn ăn Mãn Viên Viên.
Mãn Viên Viên?
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang menu tới, Lục Chi Lộ chỉ vào combo hot nhất:
Ăn cái này.
Thấy cô bé chỉ vào combo ấy, nhân viên phục vụ nhẹ giọng nhắc nhở:
Cô ơi, combo ba người này phải có hai người lớn ký tên mới được giảm 50%, nếu hôm nay cô đưa cháu tới một mình thì có thể sẽ phải mua với giá gốc.
Ừm… Nói có lý lắm.
Lục Chi Lộ quay đầu lại:
Thiển Thiển, người cháu nói… là ai?
Người mặc áo đen!
Hai mươi phút sau, Lục Chi Lộ dẫn Lục Thiển Thiển vào một cửa hàng Mãn Niên Viên gần chung cư.
Ở cửa có không ít phụ huynh dẫn con cháu xếp hàng ở đó. Lục Chi Lộ hỏi thăm vài câu, mới biết Mãn Niên Viên là món ăn hot mới được đưa thị trường, được các bạn nhỏ yêu thích.
Cháu không chỉ bừa, chú Sáu ở trên ti vi kìa!
Lục Chi Lộ lại quay đầu lại, nhìn thấy trên màn hình ti vi ở sảnh đang diễn ra nghi thức ký kết hợp đồng thương mại, hai người đàn ông đứng đầu đều là người cô biết.
Nhân viên phục vụ bưng suất ăn của bọn họ lên.
Lục Thiển Thiển cầm đũa và thìa, động tác gắp thức ăn hơi trúc trắc, nhưng Lục Chi Lộ không giúp cô bé.
Bởi vì bình thường người giàu như vậy đều sẽ mời bác sĩ tư nhân, ai lại chạy tới bệnh viện như Cận Tu Hàn.
Đó là bởi vì bác sĩ Lục giỏi, lại không đi làm tư, anh ta muốn khám thì phải tới bệnh viện, không khám thì thôi, bác sĩ Lục đâu có thiếu bệnh nhân.
Giọng nói của y tá vô cùng kiêu ngạo.
Cô nói xem, bác sĩ Lục của chúng ta xinh đẹp như vậy, vì sao vẫn chưa có người yêu?
Một y tá hóng chuyện.
Xuất sắc quá đó, rất nhiều anh cảm thấy tự ti mặc cảm khi đứng trước mặt cô ấy.
Một y tá khác nói tiếp.
Lục Chi Lộ nhìn sang, hai người trong ti vi, một người mặc đồ đen, một người mặc đồ xám.
Người mặc vest đen dắt một chiếc khăn cùng màu với cà vạt, mỗi hành động cử chỉ đều vô cùng phong độ.
Lục Thiển Thiển chỉ ra phía sau cô:
Không cần biến đâu, cô nhìn đi, chú Sáu kìa!
Lục Chi Lộ quay đầu lại, nhìn theo hướng mà cô bé chỉ, nhưng không thấy gì cả.
Lục Chi Lộ ra ngoài, lái xe tới trường mầm non của Lục Thiển Thiển.
Hôm nay Lục Chi Lộ tới muộn hơn một chút, Lục Thiển Thiển lên xe xong là cứ im lặng phồng má mãi.
Lục Thiển Thiển dướn người lên, cố gắng đưa một tờ giấy cho Lục Chi Lộ:
Đây, đây!
Lục Chi Lộ ngoái đầu lại nhìn, thì ra là voucher ăn Mãn Niên Viên.
Lục Chi Lộ mỉm cười:
Thế thì để cô Sáu thử xem nhé?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.