• 1,113

Chương 855: Ngoại truyện 2: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (3)



Thật ngại quá, công ty có khách quý đột xuất ghé thăm, tới muộn mấy phút.


Cận Tu Hàn khách khí đáp:
Không sao, chúng tôi cũng mới tới8 thôi.

Trần Tử Mặc đắm mình trong giới thương nghiệp lâu năm, tất nhiên cũng có sự nhạy bén của mình, vậy nên anh nhanh chóng chú ý tới cô gái bên cạnh Cận Tu Hàn.
Dung nhan thu hút sự chú ý của người ta, khác với những người phụ nữ từng xuất hiện bên cạnh Cận Tu Hàn lúc trước.
Cận Tu Hàn và Lục Chi Lộ ngồi xuống, ý bảo trợ lý thông báo bắt đầu bữa tiệc.
Sau đó, nhân viên phục vụ lần lượt bưng thức ăn lên.
Bác sĩ tâm lý?

Mạo muội hỏi một câu, hôm nay anh Trần tới đây một mình hay có nhân viên nào khác của Tập đoàn Trừng Phong đi cùng?
Lục Chi Lộ hỏi.
Sau khi bữa tiệc bắt đầu, hầu hết toàn là những lời khách sáo trên thương trường, Lục Chi Lộ chẳng thể nói gì, nhưng bởi vì Cận Tu Hàn rất quan tâm cô, nên người thông minh đều nhận thấy Cận Tu Hàn đối xử với cô rất khác.
Lục Chi Lộ trấn định như thường, yên tĩnh ăn thức ăn trong bát, nhưng lại không động gì tới thức ăn mà Cận Tu Hàn gắp cho cô.

Đến khi Cận Tu Hàn trở về chỗ ngồi, Lục Chi Lộ cũng đã ngồi trở lại ghế của mình.
Đến tận khi thức ăn trên chiếc đĩa trước mặt Lục Chi Lộ chất thành đống, Cận Tu Hàn mới đứng lên đi về phía bàn chính.
Sau khi anh ta đi, Lục Chi Lộ dùng khăn ăn lau miệng, sau đó đứng lên tới toilet dặm lại son.
Nghe thấy câu nói ấy của anh, Lục Chi Lộ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngay cả chính cô cũng cảm thấy khó hiểu.
Cô ổn định lại cảm xúc:
Lúc trước thường xuyên nghe Tiểu Nhiễm nhắc tới anh, nhưng mãi mà không có cơ hội làm quen, hôm nay trùng hợp gặp anh ở đây, tôi cảm thấy chúng ta nên chính thức làm quen.

Chỉ là ngồi nhầm chỗ mà thôi, không có gì là lạ.

Anh Trần.

Lục Chi Lộ chậm rãi bước tới, đứng trước hai chiếc ghế trống, ngồi xuống ghế Cận Tu Hàn một cách tự nhiên.
Trần Tử Mặc hơi nhíu mày, nhưng không lên tiếng nhắc nhở.
Cô không muốn thừa nhận rằng mình là người mắc tật sợ đàn ông.
Thế nhưng Cận Tu Hàn như không hề phát hiện ra sự kháng cự của Lục Chi Lộ, tiếp tục mở miệng nói:
Tôi có một bà cô mới từ nước ngoài về, mấy chục năm rồi mới về được một lần, lần này cũng không ở lâu, có thể đi gặp bà ấy với tôi không?


Cô Sáu, anh Cận rất coi trọng cô.
Trần Tử Mặc mở miệng nói.

Ừm, nếu tôi và anh ấy đều có ý với nhau, vậy thì nó sẽ là một sự tôn trọng với quy cách cao nhất.

Trần Tử Mặc không ngốc, anh biết Lục Chi Lộ nói thế là có ý gì.
Nhưng đàn ông theo đuổi phụ nữ mà, đó cũng không phải chiêu trò hiếm thấy.
Lục Chi Lộ vô thức dịch lui ra, cô thực sự không thích khoảng cách như vậy, có đôi khi, Lục Chi Y mà đứng gần là cô cũng né tránh.
Cô biết cái tật ấy của cô thường xuyên làm tổn thương anh trai Lục Chi Y của cô, nhưng cô cảm thấy đó là điều mà anh ta đáng phải chịu, vậy nên cô chưa bao giờ giải thích.
Trần Tử Mặc thản nhiên mỉm cười nhìn cô.

Nhưng nếu chỉ xuất phát từ một phía, thì sẽ biến thành sự ràng buộc về mặt đạo đức.
Trong lời nói của Lục Chi Lộ đã không giấu được sự tức giận.
Trước kia Trần Tử Mặc và Cận Tu Hàn không có quan hệ thân thiết gì cho cam, tuy rằng đều từng nghe nói về nhau rồi,6 nhưng chưa từng chạm mặt, đến tận khi dự án hợp tác giữa Trừng Phong và Lệ Nghiệp triển khai, bọn họ mới chính thức làm quen.
Hôm nay 5là sinh nhật của mẹ Cận Tu Hàn, là đối tác, tất nhiên Trần Tử Mặc cũng phải có mặt.
Trần Tử Mặc nhìn cô:
Cô Sáu có vấn đề gì sao?

Lục Chi Lộ nở nụ cười bất đắc dĩ:
Lúc trước anh Cận nói với tôi, bữa tiệc tối nay là tiệc chúc mừng vụ hợp tác giữa Tập đoàn Lệ Nghiệp và Tập đoàn Trừng Phong, nhưng phía Tập đoàn Trừng Phong chỉ có mình anh tới, chắc là anh Cận nhầm lẫn ở đâu rồi.

Lục Chi Lộ đang định từ chối thì Cận Tu Hàn lại vươn tay ra bắt lấy vai cô, ép cô phải đứng lên.
Vừa đứng lên là Cận Tu Hàn lập tức thuận thế khoác eo cô, dẫn cô đi về phía bàn chính.
Đến lúc quay ra, chỗ ngồi của Cận Tu Hàn vẫn trống không.
Vị trí trống bên cạnh chỗ anh ta vốn là của cô, còn bên kia là Trần Tử Mặc.

Chỉ có tôi và trợ lý của tôi.

Lục Chi Lộ sực hiểu:
Ồ… Thế à…


Hôm nay là tiệc sinh nhật của mẹ Tổng Giám đốc Cận.

Biểu cảm của Lục Chi Lộ cứng đờ lại.

Tôi là chị Sáu của Lục Chi Cửu, đồng thời cũng là bạn của em gái anh, Trần Tử Nhiễm.
Lục Chi Lộ bổ sung thêm.

Thì ra là cô Sáu.

Đây là tiệc sinh nhật của mẹ Cận Tu Hàn, Cận Tu Hàn chào hỏi khách khứa là một chuyện, nhưng đúng ra vẫn phải trở về bàn chính ăn cơm với mẹ mình.
Nhưng hiện tại anh ta lại không ngồi chung với người nhà mình, mà ngồi ở bàn khách.
Mấy người cùng đi tới bàn dành cho khách ở bên cạnh bàn chính.
Trần Tử Mặc nhìn thoáng qua, trên cơ bản những người ngồi trên bàn này đều là người có tiếng tăm trong giới thương nghiệp và chính trị của thành phố Vân, trong đó có mấy người quen biết Trần Tử Mặc.
Cận Tu Hàn ra hiệu cho trợ lý của mình nhận lấy.

Tổng Giám đốc T9rần khách sáo rồi.

Trần Tử Mặc hơi nhướng mày, cuối cùng mắt thẩm mỹ của Cận Tu Hàn cũng đạt chuẩn.
Nhưng chỉ dừng lại hai giây là anh lập tức thu tầm mắt về.
Trần Tử Mặc mỉm cười:
Hôm nay là ngày sinh nhật của bà nhà, tôi có chuẩn bị chút lễ mọn, mong hãy vui lòng nhận cho.

3Trần Tử Mặc vừa dứt lời, Phạm Tiêu ở bên cạnh đưa hộp quà ra.
Một giọng nữ dịu dàng vang lên bên tai.
Động tác của Trần Tử Mặc hơi khựng lại. Anh chậm rãi quay đầu sang, đối diện với cặp mắt lấp lánh mà lạnh nhạt của cô.
Trần Tử Mặc cảm thấy thú vị, anh cảm thấy người biết cách thể hiện sức hút cá nhân như Cận Tu Hàn rất ít khi bị từ chối.

Vậy nên, dù sao hiện tại chúng ta cũng coi như quen biết nhau, tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?


Tôi là Lục Chi Lộ.

Trần Tử Mặc ngạc nhiên, rốt cuộc lúc này trong đầu cũng loáng thoáng nhớ tới.
Quả nhiên, tên Cận Tu Hàn đó không thật thà chút nào.
Lục Chi Lộ điều chỉnh tâm trạng:
Tôi là bác sĩ tâm lý của Cận Tu Hàn, không phải mối quan hệ mà các anh nghĩ. Trước khi tới đây, tôi không biết là có nhiều người nhà của anh ấy như thế.

Vừa rồi đứng từ xa, anh ta nhìn thấy Lục Chi Lộ và Trần Tử Mặc trò chuyện với nhau, nhưng hiện tại cả hai đều yên tĩnh ngồi đó, anh ta mà hỏi thì cũng không hay.
Cận Tu Hàn đi tới bên cạnh Lục Chi Lộ, vươn tay ra vịn vào thành ghế phía sau cô, cúi người kề sát vào tai cô.
Vừa nói, cô vừa lấy danh thiếp của mình ra khỏi túi xách.
Trần Tử Mặc vươn tay ra nhận.

Cận Tu Hàn, anh hơi quá đáng rồi đấy!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.