Chương 858: Ngoại truyện 2: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (6.1)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1227 chữ
- 2022-02-19 09:30:26
Mặc dù trông cô bé này còn đáng yêu hơn cả Trần Tử Nhiễm lúc còn nhỏ, nhưng anh không thích hành vi xưng hô bừa bãi như 8thế.
Lục Thiển Thiển vẫn ôm chặt ống quần anh:
Thiển Thiển, không nhận nhầm, chú chính là chú Sáu. Chú Sáu, Th3iển Thiển thích chú lắm!
Trần Tử Mặc hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Lục Chi Lộ:
Làm phiền cô nhắc nhở bé nhà9 mình, được chứ?
Lục Chi Lộ khẽ nhướng mày, vẫy tay với Thiển Thiển:
Thiển Thiển, về ngủ đi.
Lục Thi6ển Thiển chu môi, nghe lời buông ống quần Trần Tử Mặc ra, chậm rãi quay trở về.
Trần Tử Mặc chỉnh lại cà vạt củ5a mình rồi mở cửa xe ra.
Lục Thiển Thiển nhăn nhó mặt mũi, ngẫm nghĩ mấy giây:
Thiển Thiển biết rồi, phải chờ đến khi cô Sáu kết hôn với chú Sáu thì Thiển Thiển mới được gọi!
Lục Chi Lộ lúng túng ho một tiếng, có đôi khi cô rất đau đầu vì sự láu lỉnh của Lục Thiển Thiển.
Tóm lại, lần sau gặp chú ấy thì cháu phải gọi là chú Trần.
Sao thế?
Lâm Hoa hơi chần chừ:
Cô nên ra ngoài xem đi thì hơn.
Lục Chi Lộ nhíu mày, đứng dậy đi tới cửa phòng khám.
Ai là Lục Chi Lộ?
Một người mặc quần áo chuyển phát nhanh đang ngẩng đầu nhìn quang.
Là tôi.
Lục Chi Lộ bước tới.
Lục Thiển Thiển nghe lời nhắm mắt lại.
Lục Chi Lộ ra khỏi phòng cô bé, về phòng mình tắm rửa, lên giường rồi nằm trằn trọc một lúc lâu.
Cô lấy điện thoại và mở hộp thư ra.
Theo phán đoán của cô, hiện tại Trần Tử Mặc không có người yêu, nhưng số người theo đuổi thì chưa rõ.
Trong mắt các tiểu thư quý tộc thành phố Vân, Cận Tu Hàn mới là tiêu điểm chú ý của mọi người, Trần Tử Mặc không hề rêu rao, đến mức mọi người gần như quên mất một người như vậy.
Trần Tử Nhiễm từng nói với cô, người nhà họ Trần rất ghét xã giao, có thể thấy được ràng mối quan hệ xã giao của Trần Tử Mặc không hẳn là quá rộng.
Hình như Trần Tử Mặc hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Thiển Thiển rồi thì phải?
Nhưng trước giờ cô không bao giờ nhắc tới chuyện mẹ ruột trước mặt Thiển Thiển, vậy nên không lên tiếng giải thích.
Vả lại, trong cái nhìn của cô, Lục Thiển Thiển là con gái ruột của cô, cho dù sau này có lấy chồng hay không thì cô cũng sẽ dẫn theo Lục Thiển Thiển.
Thiển Thiển, chú ấy không phải là chú Sáu, mà là anh trai của cô Nhiễm Nhiễm, sau này phải gọi chú ấy là chú Trần, biết chưa?
Lục Chi Lộ kiên nhẫn nói.
Nhưng… Cô Sáu không thích chú Sáu sao? Nên mới không cho Thiển Thiển gọi.
Lục Chi Lộ dắt cô bé vào trong, ngồi xổm xuống và nói một cách nghiêm túc:
Cũng không hẳn… Tóm lại bây giờ vẫn chưa thể gọi.
Anh Trần, cám ơn anh vừa rồi đã giải vây cho tôi, nếu anh có như cầu gì về vấn đề tâm lý thì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi nhất định sẽ khám miễn phí.
Lục Chi Lộ nghiêm túc nói.
Động tác của Trần Tử Mặc hơi khựng lại, quay đầu thản nhiên nhìn Lục Thiển Thiển:
Cô Lục, cô đã có con thì nên dành tâm trí vào việc dạy con, chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, sau này không cần liên lạc nữa.
Nghe anh nói vậy, sắc mặt của Lục Chi Lộ hơi cứng ngắc.
Lục Chi Lộ dẫn Lục Thiển Thiển về phòng, đắp chăn cho cô bé rồi chuẩn bị tắt đèn đi.
Lục Thiển Thiển lại hỏi thêm câu nữa:
Cô Sáu, bao giờ cháu mới được gọi chú ấy là chú Sáu?
Động tác của Lục Chi Lộ hơi khựng lại:
Khi nào cô bảo được thì mới được. Ngủ mau lên, kẻo ngày mai lại không muốn dậy.
Cô không mong chờ là đối phương sẽ trả lời, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, tắt đèn và chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, hành động đầu tiên mà Lục Chi Lộ làm sau khi thức dậy là mở điện thoại ra, không ngoài dự đoán, không có tin nhắn chưa đọc nào cả.
Lục Chi Lộ đưa Lục Thiển Thiển tới trường học, sau đó tới thẳng bệnh viện.
Vốn dĩ sáng nay cô có hai bệnh nhân, nhưng bệnh nhân đầu tiên có việc đột xuất, vậy nên Lục Chi Lộ có thời gian rảnh.
Cô đang định sửa lại luận văn thì Lâm Hoa mở cửa bước vào.
Cô ơi.
Lục Thiển Thiển chu môi cúi đầu xuống, có lẽ là vừa rồi cô bé ôm chú Sáu nên chú ấy mới giận, sau này cô bé sẽ không ôm nữa.
Cô Sáu, chú Sáu hết giận thì sẽ chuyển tới ở với chúng ta chứ?
Lục Chi Lộ suýt thì chao đảo.
Bọn họ đứng tại chỗ nhìn Trần Tử Mặc rời khỏi đó.
Cô Sáu, có phải chú Sáu giận rồi không?
Lục Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn Lục Chi Lộ.
Ừm, chắc thế.
Số điện thoại của Trần Tử Mặc còn chưa kịp lưu, khoảng bốn mươi lăm phút trước, Trần Tử Mặc gửi một tin nhắn cho cô.
[Cô Sáu, hiện tại có cần tôi giúp không?]
Sau đó cô đã gửi địa chỉ đường Vân Ngải cho anh.
Cô chưa từng có cảm giác như vậy với bất cứ một người đàn ông nào, chỉ nghĩ lại cảnh mình gặp anh vừa rồi thôi là trái tim cô đã đập loạn lên rồi.
Có đôi khi, rung động chỉ là chuyện chớp mắt, có thể ngay từ lần đầu tiên Trần Tử Nhiễm gửi ảnh của Trần Tử Mặc cho cô, cô đã có cảm giác khác với anh, vậy nên mới không bài xích chuyện xem mắt mà bọn họ nói.
Chỉ có điều sau này, bởi vì chuyện của Tài chính Thiên Nhiên nên Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường ngày càng bận rộn, cô cũng bận làm báo cáo học thuật nên quên khuấy đi mất.
Nghĩ tới những chuyện ấy, Lục Chi Lộ yên tâm hơn một chút. Cô nhìn vào màn hình điện thoại, ma xui quỷ khiến thế nào lại soạn hai chữ.
[Ngủ ngon.]
Sau đó ấn gửi đi.
Làm phiền cô ký tên nhận hoa.
Lục Chi Lộ tới gần, thấy trên hành lang ngoài phòng khám chất đầy hoa hồng đỏ rực, trông vô cùng đồ sộ.
Cô bước tới, nhìn tấm thiếp nhỏ trên đó.
Lục Chi Lộ nghiêm túc lưu số anh lại, bỗng nghĩ tới cảnh mình hôn Trần Tử Mặc ngay trước mặt Cận Tu Hàn.
Vừa rồi không thấy gì, bây giờ nhớ lại mới thấy phiền muộn.
Cô cảm thấy chắc chắn Trần Tử Mặc sẽ cho rằng cô là một cô gái tùy tiện.
[Lục Chi Lộ, tôi thực sự xin lỗi.]
Lục Chi Lộ hít sâu một hơi, Cận Tu Hàn dai như đỉa vậy.
Cô ký tên nhận hàng.
Bên các anh có nhận dịch vụ chuyển phát nhanh không?
Có.
Có thể chuyển đống hoa này tới Tập đoàn Lệ Nghiệp giúp tôi không?
Anh trai chuyển phát nhanh hơi sửng sốt:
Tất cả à?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.