• 3,543

Chương 859: Ngoại truyện 2: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (6.2)


Lâm Hoa nhận lấy chồng phiếu, đọc được hàng chữ trên đó, vẻ mặt của cậu ta trở nên lúng túng, nhưng vẫn làm theo lời Lục Chi Lộ.
8
Lục Chi Lộ thanh toán phí vận chuyển xong, anh trai chuyển phát nhanh lại gọi người chuyển những bó hoa ấy vào trong xe.
Nửa tiếng sau, xe chuyển phát nhanh thành phố dừng lại trước cổng Tập đoàn Lệ Nghiệp.

Lễ tân của Tập đoàn Lệ Nghiệp nhìn th9ấy tờ giấy trong những bó hoa, không khỏi phì cười.

Tập đoàn Trừng Phong cách Tập đoàn Lệ Nghiệp không xa, cùng nằm trên một6 con đường, lễ tân đã gặp nhiều kiểu chuyển phát nhanh như vậy rồi. Cô ấy tranh luận với anh trai chuyển phát nhanh một lúc, cuối cù5ng thành công đuổi bọn họ tới Tập đoàn Trừng Phong.
Trên mỗi tờ đều là câu ấy, hơn nữa còn dùng phiếu khám bệnh của bệnh viện.
Cách tỏ tình thời nay đặc biệt thật đấy.
Bình thường Trần Tử Mặc rất ít scandal, nhưng đã không có thì thôi, có là sẽ khiến mọi người phải sốc.

Cậu làm xong hết mọi việc rồi à?
Thế nhưng anh vẫn duy trì sự nghiêm túc thường ngày.

Chưa, tại xảy ra tình huống đột phát nên chỉ có thể tới hỏi anh xem nên xử lý thế nào.


Vứt hết đi, sau này đừng hỏi tôi mấy chuyện như thế nữa.


Ý cậu là sao?
Trần Tử Mặc hỏi.

Tôi cảm thấy, chắc hẳn đối phương muốn biểu đạt… bệnh tương tư…

Trần Tử Mặc sởn hết gai ốc.
Ngày đầu tiên: Người tôi thích là Trần Tử Mặc.
Ngày thứ hai: Vầng trăng sáng hơn vì sao, mặt trời sáng hơn vầng trăng, Trần Tử Mặc sáng hơn mặt trời.
Ngày thứ ba: Tôi không thích thế giới này, tôi chỉ thích Trần Tử Mặc.
Lục Chi Lộ lúng túng:
Chuyện đó… Vốn dĩ tôi gửi những bó hoa ấy tới Tập đoàn Lệ Nghiệp, nhưng không biết nhầm lẫn ở đâu mà lại chuyển tới Tập đoàn Trừng Phong, tôi không cố ý làm phiền Trần Tử Mặc…

Vẻ mặt của Phạm Tiêu rất nghiêm túc:
Bất kể quá trình như thế nào, nhưng đến cuối cùng hành động của cô cũng tạo thành tổn thất không thể vãn hồi cho Tập đoàn Trừng Phong, chúng tôi có quyền khởi tố cô.

Lâm Hoa nghe vậy cũng sững sờ, thầm nghĩ, cô giáo mình trâu thật đấy, chỉ theo đuổi một người thôi mà cũng dẫn đến cuộc chiến giữa hai tập đoàn.
Khi Lục Chi Lộ đọc được tin nhắn thì đã là mười phút sau khi tan ca rồi.
Mặc dù cô rất vui khi Trần Tử Mặc chủ động gửi tin nhắn cho cô, nhưng vẫn không hiểu nội dung mà anh gửi tới.
[Chơi vui gì cơ?]
Trần Tử Mặc ngẩng đầu lên:
Có chuyện gì?


Vừa rồi lễ tân nói là có người đưa thứ này tới.

Vừa nói, anh ta vừa đưa chồng phiếu khám bệnh ra.
Phạm Tiêu đứng lên khỏi ghế ngồi:
Chào cô, bác sĩ Lục, tôi là Phạm Tiêu, là tổng trợ lý của Tập đoàn Trừng Phong.

Lục Chi Lộ nhìn anh ta:
Trần Tử Mặc bảo anh tới?


Đúng thế bác sĩ Lục, Tổng Giám đốc Trần nói, lần này Tập đoàn Lệ Nghiệp đột ngột hủy bỏ hợp tác với Trừng Phong, cô phải gánh một phần trách nhiệm lớn.

Vừa nói, Trần Tử Mặc vừa thuận tay ném chồng phiếu khám bệnh vào thùng rác.
Tuy rằng Phạm Tiêu cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng anh ta vẫn đáp lời.
Vốn tưởng rằng đó chỉ là một khúc nhạc đệm đơn giản, tưởng như chỉ là chuyện nhỏ, làm như vậy thì đối phương sẽ từ bỏ, nhưng trong một tuần tiếp theo, ngày nào cũng có hoa gửi tới quầy lễ tân của Trừng Phong.
Phạm Tiêu mang phiếu khám bệnh lên phòng làm việc của Tổng Giám đốc ở tầng cao nhất, đợi báo lại với Trần Tử Mặc rồi xử lý.
Trần Tử Mặc đang xem bản kế hoạch thì Phạm Tiêu gõ cửa vào.

Tổng Giám đốc Trần.

Thấy anh hơi uể oải, bà ấy mở miệng nói:
Sao mệt thế? Có bạn gái rồi à?

Trần Tử Mặc chẳng có sức đâu mà giải thích, thời gian làm việc nghỉ ngơi của anh luôn rất đều đặn, cực kỳ khó chịu với việc tiết tấu cuộc sống của mình bị đảo lộn.
Sau khi về phòng và ngủ một giấc no đủ, anh cảm thấy mình không thể dễ dàng bỏ qua cho Lục Chi Lộ như thế được.
Đầu bên kia không nhắn lại nữa, bởi vì Tập đoàn Trừng Phong đang tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, ứng phó với hành động hủy bỏ hợp tác của Tập đoàn Lệ Nghiệp.
Sau ba ngày tăng ca liên tục, rốt cuộc Trần Tử Mặc cũng được về nhà đúng giờ.
Trần Tử Nhiễm tới thành phố Phong rồi, trong phòng khách chỉ có một mình bà Nguyễn.
Thế là năm giờ sáng, anh gọi một cuộc điện thoại cho Phạm Tiêu.

Hai giờ chiều, Lục Chi Lộ vừa khám xong hai bệnh nhân ngày hôm nay.

Khởi tố tôi? Trần Tử Mặc đang nói đùa sao?

Sao người đàn ông ấy có thể máu lạnh đến thế!

Bác sĩ Lục, không phải đùa đâu. Tôi có một bản thỏa thuận ở đây, cô đọc qua đi, nếu không có vấn đề gì thì ký nó, chúng ta có thể giải quyết riêng.

Trần Tử Mặc nhận lấy, nhìn thấy hàng chữ trên đó, khóe miệng anh ta không khỏi giật giật.

Kèm theo còn có chín mươi chín đóa hoa hồng.


Ai tặng?
Trần Tử Mặc lạnh mặt nói.
Giám đốc bộ phận hành chính tỏ vẻ khó xử:
Tổng trợ lý Phạm, nên xử lý đống hoa này thế nào đây?

Phạm Tiêu bước lên phía trước, nhận tờ giấy mà Giám đốc bộ phận hành chính đưa cho mình.

Người tôi thích là Trần Tử Mặc.


Không biết, trên đó không có tên.
Phạm Tiêu vừa nói vừa nhìn Trần Tử Mặc với vẻ mặt thăm dò:
Anh không biết à?


Không biết.

Phạm Tiêu nở nụ cười, nhắc nhở một câu:
Tổng Giám đốc Trần, lời nhắn này được viết trên phiếu khám bệnh.

Mấy ngày đầu Phạm Tiêu còn rất tích cực, nhưng ba ngày sau là quen, chỉ mang phiếu khám bệnh tới phòng làm việc của Trần Tử Mặc, sau đó bảo cấp dưới vứt hoa đi.
Đến tận khi Tập đoàn Lệ Nghiệp tuyên bố ngừng hợp tác với Tập đoàn Trừng Phong, rốt cuộc Trần Tử Mặc cũng gửi tin nhắn cho Lục Chi Lộ lần đầu tiên.
[Lục Chi Lộ, cô chơi vui lắm sao?!]
Tập đoàn Trừng Phong nhìn đống hoa ấy, không biết phải làm thế nào, chỉ có thể gọi điện thoại cho Giám đốc bộ phận hành chính.
Giám đốc bộ phận hành chính chạy tới, nhưng chỉ biết gọi điện thoại cho tổng trợ lý.
Khi Phạm Tiêu tới nơi, anh ta cũng giật mình vì đống hoa trước quầy lễ tân.
Cô đang định tan ca đi đón Lục Thiển Thiển thì Lâm Hoa lại gõ cửa vào.

Cô ơi, bên ngoài có mấy người, nói là hẹn trước với cô rồi.

Lục Chi Lộ nhíu mày, cùng Lâm Hoa ra khỏi phòng.

Vẻn vẹn một tuần lễ, Phạm Tiêu cảm thấy đời này mình chưa bao giờ được đọc những lời lẽ sến súa đến thế, không biết vị thánh nào lại bỏ vốn gốc ra theo đuổi Trần Tử Mặc như thế. Anh ta cảm thấy số lượng hoa bảo lễ tân vứt đi chắc phải bằng một vườn hoa nhỏ rồi.
Nhưng là người trong cuộc, Trần Tử Mặc lại bình tĩnh lạ thường.
Lục Chi Lộ nhận lấy bản thỏa thuận.


Trong tập đoàn chúng tôi có rất nhiều nhân viên, sức khỏe tâm lý cũng là một vấn đề cần giải quyết. Cô là bác sĩ có tiếng nói về phương diện này, sau này cô sẽ phụ trách mảng sức khỏe tâm lý của bọn họ. Cô thấy phương án giải quyết riêng này thế nào?


Lục Chi Lộ nhìn anh ta:
Nhưng giờ làm việc hằng ngày của tôi là cố định.



Tôi đã tìm hiểu rồi, hằng ngày cô chỉ có bốn bệnh nhân cố định, có thể nói là công việc rất nhẹ nhàng, cô có thể khám hết hạn mức bệnh nhân của mình rồi khám cho nhân viên của tập đoàn chúng tôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.