• 1,113

Chương 860: Ngoại truyện 2: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (7)


Nói xong, anh ta đi ra ngoài.

Lục Chi Lộ nhìn ba người của Tập đoàn Trừng Phong, quay đầu nhìn Lâm Hoa ở bên cạnh: 8
Dẫn bọn họ đi đăng ký trước đi.

Trần Tử Mặc nhận được điện thoại của giáo viên mầm non.
Anh thật sự hoài nghi đầu óc của Lục Chi Lộ có vấn đề, bảo anh đi đón con cho cô?!

Cậu lập tức tới địa chỉ này, đón một cô bé tên là Lục Thiển Thiển.

Phạm Tiêu ngạc nhiên:
Là con gái của bác sĩ Lục à?

Phạm Tiêu cảm thấy oan ức:
Tổng Giám đốc Trần, tôi đâu biết nhà cô bé ở đâu, gọi điện thoại cho anh và bác sĩ Lục thì chẳng có ai nghe…

Trần Tử Mặc rảo bước về chỗ mình, cầm điện thoại lên gửi địa chỉ nhà Lục Chi Lộ cho Phạm Tiêu.

Thiển Thiển.
Lục Chi Lộ gọi Lục Thiển Thiển lại.
Lục Thiển Thiển xoay người nhìn cô.

Hay là sau này cô bảo chú Trần tới đón cháu nhé?

Đôi mắt của Lục Thiển Thiển lập tức sáng lên:
Vâng ạ!

Lục Thiển Thiển đứng im nhìn Trần Tử Mặc, trong mắt ngập tràn sự tội nghiệp và lên án, như thể ngay sau đó sẽ khóc òa lên.
Trần Tử Mặc không thể chịu nổi hình ảnh ấy. Lúc còn nhỏ, tuy rằng anh rất nghiêm khắc với Trần Tử Nhiễm, nhưng chỉ cần Trần Tử Nhiễm giả vờ đáng thương là anh sẽ hoàn toàn đầu hàng.
Nhìn thấy cô nhóc chừng năm, sáu tuổi trong phòng mình, anh lập tức sửng sốt.
Lục Thiển Thiển nhìn thấy anh, vội vàng chạy tới:
Chú Trần!

Tăng ca hơn một tuần lễ, Lục Chi Lộ cảm thấy mình mà không phản kháng thì rất có thể sẽ bị Tập đoàn Trừng Phong tra tấn đến mức đột tử trong lúc làm việc mất.
Buổi tối trở về chung cư, đang ăn đêm thì Lục Thiển Thiển tỉnh giấc, đi tới phòng ăn nhìn Lục Chi Lộ và nói với vẻ mặt tội nghiệp:
Cô Sáu, vì sao mấy hôm nay cô không tới trường đón Thiển Thiển?

Phạm Tiêu nhìn bộ dạng đáng thương của Lục Thiển Thiển, cũng cảm thấy không đành lòng:
Tổng Giám đốc Trần, hay là để tôi đưa cô bác sĩ tới phòng làm việc trợ lý, đợi bác sĩ Lục tan tầm rồi đưa cô bé về?


Bao giờ Lục Chi Lộ tan tầm?


Lập tức đưa về ngay!

Phạm Tiêu bất đắc dĩ, chỉ có thể xoay người dắt tay Lục Thiển Thiển:
Thiển Thiển, chú Phạm đưa cháu về nhà.

Đúng lúc này, thư ký ở tầng bên dưới gọi điện tới, nói là có vấn đề về hợp tác đối ngoại, Phạm Tiêu bèn bảo Lục Thiển Thiển ngoan ngoãn chờ ở đây, còn mình thì xuống bộ phận thư ký.
Một lúc lâu sau, Trần Tử Mặc từ bộ phận thị trường về phòng làm việc Tổng Giám đốc.
[Anh Trần, Lục Thiển Thiển bắt đầu khóc rồi, anh chị thật quá đáng.]
[Anh Trần, anh không tới là chúng tôi phải báo cảnh sát đấy!]
Lục Chi Lộ không nhịn được, gửi tin nhắn cho Trần Tử Mặc, nói mình không làm nữa, muốn hủy bỏ giao ước.
Trần Tử Mặc không nhắn lại.
Phạm Tiêu gọi nhưng Lục Chi Lộ không nghe, gọi cho Lâm Hoa thì Lâm Hoa nói cô giáo đang khám bệnh cho nhân viên của tập đoàn bọn họ.
Trần Tử Mặc thở dài một hơi, gửi địa chỉ trường mầm non vừa rồi cho Phạm Tiêu.
Trần Tử Mặc từ chối ngay không cần nghĩ.
Tắt máy được mấy phút, giáo viên mầm non lại gọi tới.
Lục Chi Lộ nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy, chỉ có thể thở dài một hơi.
Cô không biết, chủ động chọc tới Trần Tử Mặc rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
Lễ tân thấy Phạm Tiêu dẫn một cô bé năm, sáu tuổi tới, đôi mắt cứ nhìn đăm đăm, nhưng không dám lên tiếng hỏi.
Phạm Tiêu đưa Lục Thiển Thiển tới phòng làm việc của Tổng Giám đốc, Trần Tử Mặc không ở đây, điện thoại để trên bàn.
Lần theo địa chỉ mà Trần Tử Mặc nói, Phạm Tiêu tới trường mầm non của Lục Thiển Thiển.
Sau khi xác nhận thân phận của Phạm Tiêu, giáo viên mầm non để anh ta đưa Lục Thiển Thiển đi.
Nhưng đến ngày hôm sau, Lục Chi Lộ nhận được tin nhắn của Phạm Tiêu, nói rằng bản thỏa thuận mà cô ký cũng có hiệu lực pháp luật, nếu vi phạm điều ước thì bọn họ sẽ khởi tố một thể.
Lục Chi Lộ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng Trần Tử Mặc đang trả thù cô đây mà!
Lục Chi Lộ nghĩ, không thể để Trần Tử Mặc được hời thế được, trả thù cô bằng cách chiếm dụng thời gian của cô và Lục Thiển Thiển, vậy thì để anh trông coi Lục Thiển Thiển thay cô đi.
Ba giờ chiều ngày hôm sau.
Cô gọi điện cho thím Trương, bảo thím ấy đi đón Lục Thiển Thiển, còn mình thì tiếp tục khám bệnh.
N6gày đầu tiên còn đỡ, sang ngày thứ hai, Lục Chi Lộ bắt đầu cảm thấy sai sai.
Khuôn mặt của Trần Tử Mặc đen kịt đi, gọi điện thoại bảo Phạm Tiêu quay lại.

Ai bảo cậu đưa nó tới đây?!

Lục Chi Lộ đặt đũa xuống, quay đầu vuốt má cô bé:
Mấy hôm nay cô bận quá, đợi một thời gian nữa hết bận, cô tới đón Thiển Thiển có được không?

Nghe cô nói vậy, tuy rằng vẫn thấy tủi thân, nhưng Lục Thiển Thiển không nói thêm gì nữa.
Thím Trương nói, cô Sáu nuôi cô bé không dễ dàng gì, cô bé phải nghe lời, cô Sáu vất vả vì công việc, cô bé không nên khóc lóc gây chuyện.
Lục Thiển Thiển ôm chú gấu nhỏ, lẳng lặng quay về phòng.
Trần Tử Mặc không nghe.
Thế là giáo viên mầm non gửi tin nhắn.

Hai ngày nay, nhân viên cuối cùng của chúng ta đều trở về lúc chín giờ tối.

Trần Tử Mặc nhíu mày:
Một ngày sắp xếp cho cô ta khám mấy bệnh nhân?

Trần Tử Mặc đi tới trước mặt Lục Thiển Thiển, ngồi xổm xuống, giọng nói cũng hơi dịu đi:
Thiển Thiển, hôm nay chú Trần rất bận, cháu về với chú Phạm trước đi.

Lục Thiển Thiển chu môi:
Cháu gái của thím Trương bị bệnh, ngay cả Đại Hoàng cũng được đưa đến chỗ chú Chu rồi, ở nhà chỉ có một mình Thiển Thiển, Thiển Thiển không muốn về nhà. Chú Trần, chú đừng để Thiển Thiển về nhà một mình được không, Thiển Thiển sẽ ngoan mà.

Phạm Tiêu dắt tay Lục Thiển Thiển ra khỏi trường mầm non, lúc này mới nhớ ra là mình không biết nhà cô bé ở đâu, gọi điện thoại cho Trần Tử Mặc thì không bắt máy, gọi cho Lục Chi Lộ cũng thế.
Phạm Tiêu hết cách, chỉ có thể đưa Lục Thiển Thiển tới Tập đoàn Trừng Phong.
Suốt mấy ngày liền, sau khi cô khám h5ết số lượng bệnh nhân trong ngày, Tập đoàn Trừng Phong kéo nhau tới từng đoàn một.
Ngày nào cũng mười người, ngày nào cũng khám tới chín giờ tối, mệt đến mức chỉ muốn nằm vật xuống.

Trần Tử Mặc phát phiền, gọi Phạm Tiêu vào gọi điện thoại cho Lục Chi Lộ.
Người bình thường không được quyền khám chuyên gia một cách tùy ý, trừ khi bác s3ĩ chủ nhiệm dặn dò riêng.
Lâm Hoa đưa bọn họ đi đăng ký, Lục Chi Lộ ngửa mặt lên trời thở dài, xoay người quay về 9phòng.
[Anh Trần, các bé ở chỗ tôi được bố mẹ đón đi hết rồi, chỉ còn lại Lục Thiển Thiển nhà anh chị thôi.]
[Anh Trần, sao anh chị có thể bỏ mặc con mình được chứ? Làm phụ huynh như vậy là vô trách nhiệm lắm đấy.]

Ừm.

Phạm Tiêu bỗng cảm thấy nỗi lòng thật phức tạp, bà mẹ đơn thân này ung dung thật đấy.

Mười bệnh nhân.


Phạm Tiêu đợi một lúc mà không thấy Trần Tử Mặc nói gì, anh ta nhìn Lục Thiển Thiển, yên lặng đi ra ngoài một mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.