• 1,113

Chương 861: Ngoại truyện 2: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (8)


Trần Tử Mặc thờ ơ nhìn sang hướng khác, định tiếp tục đọc văn bản tiếp.


Chú Trần, Thiển Thiển đói rồi.

Có đôi khi những quản lý cấp cao trong Tập đoàn Trừng Phong thấy được một đứa trẻ trong văn phòng Tổng Giám đốc, mới đầu mọi người còn giật mình, Phạm Tiêu giải thích đó là con của bạn Trần Tử Mặc, thế nên không ai hỏi gì nữa.
Những lúc không bận mải, Phạm Tiêu còn dắt Lục Thiển Thiển tới khu nghỉ ngơi của nhân viên, cũng coi như trải nghiệm cảm giác dắt con gái đi chơi trước.
Thậm chí còn có tin đồn Lục Thiển Thiển là con gái riêng của Trần Tử Mặc, ngày ngày đưa cô bé tới công ty là để công khai thân phận.
Rốt cuộc tin ấy cũng truyền tới tai Trần Tử Mặc.
Gắp cho Trần Tử Mặc xong, Lục Thiển Thiển lại gắp một viên bỏ vào bát Phạm Tiêu.

Thiển Thiển thích ăn cơm viên này nhất đấy, vậy nên Thiển Thiển cũng muốn cho chú Trần và chú Phạm ăn, chú Trần và chú Phạm làm việc vất vả quá!

Trần Tử Mặc nhìn cốc đồ uống ở góc bàn, từ mùi hương, anh dễ dàng nhận ra đó là hồng trà.
Mà hồng trà, trùng hợp là loại trà mà anh không thích.
Phạm Tiêu nhìn cô bé trước mặt, trông giống Lục Chi Lộ đôi phần, nói là tinh xảo đáng yêu cũng không đủ.
Anh ta nhìn cơm viên trong bát, cảm thấy trái tim như sắp tan chảy mất rồi.
Trần Tử Mặc tắt máy luôn.
Lục Chi Lộ xì một tiếng, rõ ràng không phải kiểu đàn ông lạnh lùng cao ngạo, nhất thiết phải giả vờ máu lạnh thế sao?
Phạm Tiêu nhìn bức tranh ấy, màu sắc rất rực rỡ, trên đó có mấy người lớn và 5một đứa trẻ, còn có một chú chó.
Cả người lớn và trẻ con đều cười rất vui, trông chú chó cũng hân hoan chẳng kém.
Nhìn bức tranh ấy, Phạm Tiêu bất giác nở nụ cười, tâm trạng cũng tốt hẳn lên.
Anh ta cất đồ vào chiếc ba lô nhỏ của cô bé, sau đó mới bày suất cơm ra.
Lục Chi Lộ đứng đợi chừng mười phút ở cổng, cuối cùng Phạm Tiêu cũng đi ra, còn bế Lục Thiển Thiển, cô bé đã ngủ rồi.
Lục Chi Lộ ôm lấy Lục Thiển Thiển, nhỏ giọng nói:
Làm phiền anh Phạm rồi.

Bác sĩ Lục không hổ là chuyên gia tâm lý học, con gái lễ phép ghê.
Phạm Tiêu vừa ăn cơm viên vừa quyết định, sau này anh ta sinh con, nhất định phải sinh con gái.
Một lát sau, anh cầm điện thoại lên.

Đi mua hai suất cơm tối về đây.

Thế là Phạm Tiêu lại ngồi xuống.
Lục Thiển Thiển cầm đũa lên, trúc trắc gắp một viên cơm nếp, bỏ vào bát của Trần Tử Mặc.

Vừa rồi tôi bảo cậu mua hai suất mà.

Phạm Tiêu nghẹn họng, anh ta nghĩ trước giờ Trần Tử Mặc chưa bao giờ ăn cơm ở công ty, vậy nên chỉ cảm thấy là mua cho Lục Thiển Thiển, không nghe rõ lời anh nói.
Sau hơn một tuần, gần như cả Tập đoàn Trừng Phong đều biết trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc có một đứa trẻ.
Nhưng ai biết thì đều hiểu là Trần Tử Mặc đang trông con bạn, nhưng những người không biết thì nói nhiều kiểu hơn.
Trần Tử Mặc cúi đầu, khóe miệng cũng cong lên.
Bọn họ ăn tối xong, Phạm Tiêu thu dọn bàn rồi quay về phòng mình.
Mấy ngày đầu, giáo viên mầm non còn phải gọi điện thoại cho Phạm Tiêu, về sau Phạm Tiêu biết được thím Trương nhà Lục Chi Lộ xin nghỉ hai tuần, bèn tự giác tới đón Lục Thiển Thiển.
Hầu hết mọi thời điểm, Lục Thiển Thiển đều yên tĩnh chờ trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc, căn bản không gây ảnh hưởng gì cho Trần Tử Mặc.
Cô Sáu nói 8không được quấy rầy chú Trần làm việc, nhưng nếu đói bụng thì nhất định phải nói.
Trần Tử Mặc hơi khựng lại, ngẩng đầu lên 3nhìn cô bé.

Hồng trà cho Trần Tử Mặc, cà phê là cho anh Phạm, hôm nay các anh chăm sóc Thiển Thiển vất vả rồi.

Cô nhớ Trần Tử Nhiễm từng nói là Trần Tử Mặc không thích uống đồ ngọt, chỉ thích uống trà thôi.
Mười mấy phút sau, Phạm 9Tiêu mở cửa vào, cầm suất ăn dinh dưỡng cho trẻ nhỏ của Mãn Niên Viên tới.
Anh ta đi tới trước mặt Lục Thiển Thiển, đặt suấ6t ăn lên bàn, sau đó thu dọn tranh của cô bé.
Trần Tử Mặc cũng tiếp tục công việc của mình.
Mãi đến chín giờ tối, Lục Chi Lộ tan ca. Cô biết Phạm Tiêu đã đón Lục Thiển Thiển đi, vậy nên cô lái xe tới thẳng Tập đoàn Trừng Phong, còn cố tình gọi điện thoại cho Trần Tử Mặc.
Lục Chi Lộ đặt Lục Thiển Thiển vào trong xe.

Anh Phạm, Trần Tử Mặc vẫn đang tăng ca à?

Phạm Tiêu nhận lấy đồ uống, tạm biệt Lục Chi Lộ rồi quay về phòng làm việc của Tổng Giám đốc.
Trần Tử Mặc thấy anh ta quay lại, còn mang theo đồ.
Trần Tử Mặc cũng gắp một viên cơm cho Lục Thiển Thiển:
Thích ăn thì ăn đi mau lên.

Lục Thiển Thiển cười rất vui vẻ:
Cháu cám ơn chú Trần!


Bốn, năm ngày trôi qua.
Mấy ngày nay, ban ngày Lục Chi Lộ ở bệnh viện khám bệnh, đến giờ Lục Thiển Thiển tan học, Phạm Tiêu sẽ đón cô bé về Tập đoàn Trừng Phong.
Chủ yếu là bởi vì thím Trương xin nghỉ hai tuần, Lục Chi Lộ thật sự không dứt ra được.

Tổng Giám đốc Trần, bác sĩ Lục mua cho anh nè.

Nói xong, anh ta không nhìn phản ứng của Trần Tử Mặc, xoay người đi ra ngoài.

Đúng thế.

Lục Chi Lộ lại vào trong xe, lấy hai cốc nước ấm đặt vào tay Phạm Tiêu.

Ừm, Mãn Viên Viên!

Phạm Tiêu không khỏi nở nụ cười, không ngờ Mãn Niên Viên còn có cách gọi đáng yêu như thế.

Mấy hôm nay vú em nhà tôi xin phép về nhà, tôi thì thực sự là quá bận, vậy nên chỉ có thể…


Ừm, tôi hiểu.


Anh Trần, tôi tan làm rồi, tới đón Thiển Thiển, hôm nay…


Chờ một lát.

Lục Thiển Thiển mở to đôi mắt, vui mừng nói:
Woa, Mãn Viên Viên này còn ngon hơn lần trước Thiển Thiển ăn nữa, chắc chắn là ngon hơn cả cái mà bố Đinh Tiểu Kỳ cho!


Mãn Viên Viên?
Phạm Tiêu nhướng mày nhìn cô bé.
Phạm Tiêu chuẩn bị đũa cho Lục Thiển Thiển xong, Trần Tử Mặc cũng đứng lên đi tới cạnh xô pha.
Phạm Tiêu ngẩng đầu nhìn anh:
Tổng Giám đốc Trần, anh cũng muốn ăn chung à?


Chú Phạm, chú không ăn với Thiển Thiển sao?

Trần Tử Mặc ngước mắt nhìn cô bé:
Phạm Tiêu, ngồi xuống ăn chung đi.

May mà suất ăn giá trị dinh dưỡng này khá nhiều, đủ cho hai người ăn.
Phạm Tiêu đưa đũa cho Trần Tử Mặc, đang định đứng lên về phòng làm việc của trợ lý.
Thực ra Lục Thiển Thiển không hề nhẹ, Phạm Tiêu bế còn thấy mệt, vậy mà Lục Chi Lộ lại dễ dàng ôm lấy, chứng tỏ cô bế rất nhiều lần rồi.

Thiển Thiển rất ngoan, không làm phiền gì cả.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.