Chương 863: Ngoại truyện ii: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (10)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1436 chữ
- 2022-02-19 09:30:26
Nếu hằng ngày được nhìn thấy cảnh này trong phòng trà nhà mình, Nguyễn Diệc Thanh cảm thấy tuổi già mãn nguyện rồi.
Lục Chi8 Lộ rót trà, đặt trước mặt Nguyễn Diệc Thanh.
Hai người trò chuyện một lúc ở quán trà, thấy cũng tầm giờ rồi, chắc là đám Trần Tử Nhiễm sắp ra, Lục Chi Lộ bèn chủ động đi thanh toán, cùng Nguyễn Diệc Thanh trở về bệnh viện.
Trần Tử Nhiễm nhìn bọn họ, rồi lại nhìn Nguyễn Diệc Thanh với vẻ mặt hoài nghi.
Lần này, rốt cuộc Trần Tử Mặc cũng trả lời.
[Không có hứng thú.]
Cả ngày bị vây quanh, Lục Chi Vũ mất kiên nhẫn, bảo mọi người về hết.
Lục Thiển Thiển thì chơi mệt mỏi nên đang nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ bên cạnh. Lục Chi Lộ không ở lại lâu, dặn Diệp Lăng Nam gọi cho mình nếu có biến, sau đó bế Lục Thiển Thiển ra khỏi bệnh viện.
Nguyễn Diệc Thanh hơi hối hận, lúc trước bà không nên bảo Trần Tử Mặc về tiếp quản gia nghiệp sớm như thế, biết trước thế này thì phải để nó học tiến sĩ mới đúng.
Bác à, bác là mẹ của Tiểu Nhiễm, cũng là trưởng bối của cháu, sau này bác gọi cháu là Tiểu Lộ đi, người lớn đều gọi cháu như thế.
Thành công về mặt học thuật?
Nguyễn Diệc Thanh tò mò.
Lục Chi Lộ cười:
Thường thì, nếu phát biểu luận văn học thuật trên một vài tạp chí y học thì có thể thay thế thâm niên làm việc.
Thấy Trần Bạc Hiên không nói thêm gì nữa, Nguyễn Diệc Thanh gửi tin nhắn cho Trần Tử Mặc: [Con trai, hôm nay mẹ mới quen một cô gái xinh đẹp trang nhã, hay mẹ giới thiệu cho con nhé?]
Vốn bà muốn để Trần Tử Nhiễm làm người mai mối, nhưng mấy hôm trước bà mới nói chuyện Trần Tử Nhiễm dẫn Phong Phi Nhứ đi uống rượu nói cho Phong Diệc Hành, Trần Tử Nhiễm hiểu lầm là do Trần Tử Mặc mách lẻo, vậy nên cô rất tức giận, kiểu gì cũng không muốn tốt cho Trần Tử Mặc.
Khuôn mặt của Trần Bạc Hiên biến thành màu đen, bà với con trai thì gọi là yêu thương, ông với con gái thì gọi là can thiệp, rõ là ngụy biện.
Nguyễn Diệc Thanh lấy điện thoại ra, mở bức ảnh chụp lén lúc Lục Chi Lộ pha trà, đưa tới trước mặt ông.
Con nhà ai?
Con nhà họ Lục, ông có biết Lục Cảnh Trung không? Con gái của ông ấy đó.
Nguyễn Diệc Thanh đi tới bên cạnh chồng mình:
Tôi chấm được một cô bé, muốn giới thiệu cho Tử Mặc nhà chúng ta.
Trần Bạc Hiên nhíu mày:
Chẳng phải bà nói là không can thiệp vào chuyện tình cảm của các con sao?
Ồ… Thì ra là thế…
Mặc dù Nguyễn Diệc Thanh không phải người trong nghề, nhưng bà cũng đoán ra được rằng tạp chí y học mà Lục Chi Lộ nói tới không phải thứ mà ai cũng có thể phát biểu được.
Cháu chưa có bạn trai, vẫn còn độc thân ạ.
Nguyễn Diệc Thanh nhìn cô, bà rất thích kiểu người thẳng thắn và chưa có kinh nghiệm yêu đương gì như thế này!
Khi ấy, cô thật sự cảm thấy đời này mình sẽ mãi mãi hòa thuận với người nhà như vậy.
Nhưng sau đó, điều ấy trở thành hy vọng xa vời.
Lục Chi Lộ đưa bọn họ vào thang máy rồi mới quay về phòng bệnh.
Chờ đến tận tối, vẫn chưa thấy Lục Chi Vũ có dấu hiệu sinh.
Lục Chi Lộ luôn kéo Lục Chi Vũ sang một bên, âm thầm đưa quà của mình cho cô ấy thì cô ấy mới vui vẻ lại, nhưng vài ngày sau là cô ấy sẽ tặng cho Lục Chi Lộ một món quà còn quý giá hơn.
Lục Chi Lộ nhớ tới những chuyện đó, tất cả đều là trước khi Lục Chi Cửu mất tích.
Về phòng rửa mặt xong, Nguyễn Diệc Thanh nghĩ lại cảnh mình và Lục Chi Lộ uống trà với nhau ở bệnh viện, càng nghĩ càng kích động.
Thấy bà đứng ngồi không yên, Trần Bạc Hiên không nhịn được hỏi:
Bà kích động cái gì thế?
Tôi biết, trước giờ Tử Mặc luôn kén chọn, vậy nên tôi nhìn trúng rồi nhưng vẫn về nói với ông đấy, nếu ông đồng ý nữa là tôi cũng thấy tự tin hơn khi nói với nó.
Chẳng mấy khi được Nguyễn Diệc Thanh
tôn trọng
như thế, vẻ mặt của Trần Bạc Hiên thả lỏng hẳn:
Ừm.
Nguyễn Diệc Thanh yên tĩnh uống một ngụm, chân thành nói:
Ừm… Kỹ thuật pha 3trà của cô Lục rất tốt.
Lục Chi Lộ cũng không tỏ ra khiêm tốn:
Ông nội cháu rất thích uống trà, vậy nên lúc nhỏ cháu học9 được một chút từ ông.
Mấy thứ khác thì Lục Diệu Nhung không học được, nhưng pha trà lại rất lành nghề.
Trong đám6 con cháu, Lục Chi Y có suy nghĩ phức tạp, Lục Chi Vũ qua loa xuề xòa, chỉ có Lục Chi Lộ là kiên nhẫn học pha trà với ông cụ già, 5vậy nên hằng năm tặng quà năm mới, Lục Diệu Nhung luôn cho Lục Chi Lộ thứ quý giá nhất, khiến Lục Chi Vũ bất mãn lên án mấy lần. Lần nào Lục Chi Vũ cũng không cãi thắng, chỉ có thể nổi giận rất lâu.
Bác sĩ chủ nhiệm.
Nguyễn Diệc Thanh nghĩ, muốn trở thành bác sĩ chủ nhiệm thì ít nhất cũng phải có thời gian công tác rất nhiều năm, Lục Chi Lộ còn trẻ như thế mà đã được làm bác sĩ chủ nhiệm rồi?
Trần Bạc Hiên lục lại trí nhớ, quả thực là Lục Cảnh Trung có một cô con gái.
Vậy thì Tử Mặc cũng phải thích mới được.
Cháu Lục, cháu làm việc ở bệnh viện nào thế?
Nguyễn Diệc Thanh nhớ lúc trước Trần Tử Nhiễm từng nói Lục Chi Lộ là một bác sĩ tâm lý.
Vậy nên Nguyễn Diệc Thanh quyết định sẽ chủ động ra tay.
Đợi mãi mà không thấy Trần Tử Mặc nhắn lại, Nguyễn Diệc Thanh dứt khoát gửi bức ảnh mà mình chụp cho anh.
Lục Chi Lộ mỉm cười:
Cháu là bác sĩ khoa tâm thần của bệnh viện Hi Nhân.
Bác sĩ chữa chính?
Nhìn qua nét mặt là Lục Chi Lộ biết bà ấy đang nghĩ gì.
Bởi vì cháu đạt được một vài thành công về mặt học thuật nên được đặc cách thăng chức.
Nhìn đi, có phải rất xinh đẹp, rất sắc sảo, có khí chất của tiểu thư nhà giàu không?
Trần Bạc Hiên nhìn thoáng qua, người trong bức ảnh không có tính công kích, quả thực là không tệ.
Chiều hôm nay tôi trò chuyện vài câu với con bé, người ta là bác sĩ điều trị chính của bệnh viện Hi Nhân, hai mươi sáu tuổi đã làm bác sĩ chủ nhiệm rồi. Vừa rồi về nhà tôi tra thử, con bé tốt nghiệp trường y tốt nhất nước A, từng phát biểu ba bài luận văn học thuật trên tạp chí y học, tốt nghiệp loại giỏi đấy. Thừa điều kiện để xứng với con ông, có đúng không?
Nghe bà nói vậy, rốt cuộc Trần Bạc Hiên cũng dao động.
Thật sự là Lục Chi Lộ còn ưu tú hơn sự tưởng tượng của bà nữa.
Mặc dù con trai bà cũng học thạc sĩ, nhưng thời đi học chưa từng đạt được thành tích chuyên nghiệp gì đặc biệt cả.
Lúc trước ông không đồng ý Trần Tử Nhiễm tới thành phố Phong, còn bị bà lên lớp một trận nữa kìa.
Đây không phải can thiệp, mà là… nhìn thấy thứ hay ho thì phải nghĩ tới con mình trước, đó gọi là yêu thương, lo nghĩ và chăm sóc con cái!
Buổi tối, Nguyễn Diệc Thanh và đám Trần Tử Nhiễm đi mua sắm xong mới trở về biệt thự nhà họ Trần.
Trần Tử Mặc vẫn chưa trở về, Nguyễn Diệc Thanh biết gần đây Tập đoàn Trừng Phong hủy hợp tác với Tập đoàn Lệ Nghiệp, vậy nên cũng không thấy lạ.
Được, gọi là Tiểu Lộ cũng được.
Nguyễn Diệc Thanh nhìn cô, hỏi dò:
Tiểu Lộ, cháu xinh đẹp như thế, còn làm việc trong bệnh viện, chắc là có không ít người theo đuổi, không biết…
Nguyễn Diệc Thanh đọc tin nhắn của Trần Tử Mặc, chưa gặp mà đã nói là không có hứng thú rồi, không chịu cho cơ hội thì có.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.