• 1,113

Chương 864: Ngoại truyện ii: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (11.1)


Nếu vì một cuộc hôn nhân đổ vỡ hoặc vì một chuyện tình từng trải mà phủ nhận giá trị của một cô gái, bà cảm thấy đó là điều bất công với phái nữ. 8

Vậy nên gần như Nguyễn Diệc Thanh không hề đấu tranh tư tưởng gì cả, thoải mái chấp nhận sự thật là Lục Chi Lộ đã có con.
[Tử Mặc3, con đang kỳ thị phụ nữ đã có con sao?]
Trần Tử Mặc đọc tin nhắn mà Nguyễn Diệc Thanh gửi tới, lập tức chẳng có tâm trạng làm việc nữa. 9
Lục Chi Lộ gọi thím Trương tới thay quần áo cho Lục Thiển Thiển, mình cũng đi thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Đến bệnh viện, một mình Diệp Lăng Nam đứng ngoài phòng chờ sinh, trông có vẻ bồn chồn thấp thỏm.
Lục Chi Lộ tắt máy tính đi, lại quay về giường mình, mắt mở thao láo nhìn trần nhà.
Người khác vẫn luôn nói rằng khi thích một ai đó, ngay cả không khí cũng mang vị ngọt, nhưng cô vừa bắt đầu thì đã phải nếm vị đắng chát rồi.
Rất lâu sau vẫn không được đồng ý.
Lục Chi Lộ đặt điện thoại xuống, trằn trọc mãi không ngủ được, đành đứng lên đi tới trước bàn đọc sách, bật máy tính lên và mở bệnh án của bệnh nhân, tiếp tục hoàn thành bài luận văn dang dở mấy ngày trước.
Lục Chi Lộ trả lời ngay thẳng, cả hai đều không còn là trẻ con nữa, có gì mà phải che giấu.
Cô chưa bao giờ nghiêm túc tỏ tình lần nào, nhưng đối phương muốn xác định thì cô sẽ đưa ra một câu trả lời nghiêm túc.

Được.

Lục Chi Lộ về chung cư, bế Lục Thiển Thiển vào trong nhà ngủ.
Trần Tử Mặc vừa mở cửa xe thì bỗng nghe thấy tiếng gọi to của Lục Chi Lộ.
Anh vô thức quay đầu lại, Lục Chi Lộ trực tiếp hôn một cái lên má anh.
Diệp Lăng Nam phần nào hiểu ra, vì sao lúc trước Lục Chi Cửu lại tin tưởng Lục Chi Lộ như vậy, cô gái này luôn có năng lực khiến người ta yên tâm.
Lục Chi Lộ lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Trần Tử Nhiễm, sau đó lần lượt thông báo cho người nhà.
Trần Tử Mặc lùi về sau hai bước, như vừa bị điện giật, nhìn Lục Chi Lộ với vẻ mặt khó tin.

Tôi không biết tự trọng đó, anh có thể làm gì được tôi?

Cô đợi một lúc trong phòng khách, Trần Tử Mặc rất đúng giờ, nói là hai mươi phút, một phút cũng không lệch.
Lục Chi Lộ ra cổng, Trần Tử Mặc đậu xe cách đó không xa, đứng cạnh xe và đút hai tay trong túi quần, trông có vẻ rất bực bội.
Lục Chi Lộ n6hìn Lục Thiển Thiển đang ngủ trong xe.

Tôi mới từ bệnh viện về.

Anh lấy điện thoại ra, gọi vào số của Lục Chi Lộ, cũng là lần đầu tiên chủ động gọi cho cô.

Cô đang ở đâu?

Diệp Lăng Nam lắc đầu, sau khi Lục Chi Vũ vỡ nước ối, anh quá mức bối rối, người duy nhất mà anh nhớ tới là Lục Chi Lộ.
Mặc dù Lục Chi Lộ nhỏ tuổi hơn Lục Chi Vũ, nhưng làm chuyện gì cũng thận trọng hơn Lục Chi Vũ.
Biến đau thương thành hành động, đó chính là khả năng mà Lục Chi Lộ học được thời đi học.
Nhưng suốt một tiếng trôi qua, cô vẫn giữ nguyên ở giao diện lúc đầu, chỉ thêm được một trăm từ so với khi mới bật máy tính lên.
Buổi tối trước khi ngủ, Lục Chi Lộ mới phát hiện ra mình bị Trần Tử Mặc chặn rồi.
Cô nhìn dấu chấm than màu đỏ trên màn hình, ấn vào nút
thêm bạn bè
.
Cô không mang ô, vậy nên lúc đón Lục Thiển Thiển về nhà, cả hai cô cháu đều bị dính nước mưa.
Lục Chi Lộ đang định thay quần áo cho Lục Thiển Thiển thì chuông điện thoại vang lên.

Hai ngày sau, sau khi tan ca, Lục Chi Lộ đi đón Lục Thiển Thiển, ai ngờ nửa đường trời đổ mưa.
Lục Chi Lộ nhìn Trần Tử Mặc, ngay cả đến việc từ chối, người đàn ông này cũng trịnh trọng và nghiêm túc như thế.

Trần Tử Mặc, anh chưa tìm hiểu về tôi, sao lại biết là không thích tôi?

Lục Chi Lộ bước lên phía trước, tuy biết Trần Tử Mặc sẽ từ chối, nhưng cô vẫn đề nghị:
Có vào nhà nói không?


Hôm nay cô đã gặp mẹ tôi?
Trần Tử Mặc hỏi thẳng luôn.

Bỏ tay ra.
Trần Tử Mặc trầm giọng nói.
Lục Chi Lộ nghe theo.
Lục Chi Lộ nhìn anh:
Hôm nay bác ấy đi cùng Tiểu Nhiễm tới bệnh viện thăm chị Tiểu Vũ, đúng lúc tôi cũng ở đó, vậy nên đã trò chuyện vài câu.

Trần Tử Mặc mím môi:
Lục Chi Lộ, cô thích tôi thật à?


Lục Chi Lộ, tôi không thích cô.
Trần Tử Mặc nói một cách nghiêm túc.

Đừng đi đường tắt trong chuyện tình cảm, cho dù mẹ và em gái tôi thích cô đến mấy thì cũng không có nghĩa là tôi sẽ thích cô.

Trần Tử Mặc nhìn tay cô, lông mày hơi nhíu lại.
Lục Chi Lộ ngửa đầu nhìn anh, không hề sợ hãi chút nào.

Không cần, ở trước cổng nhà cô là được.

Lục Chi Lộ có ngốc đến mấy cũng nghe ra được sự khó chịu trong giọng nói của Trần Tử Mặc.
Diệp Lăng Nam gọi tới, nói rằng Lục Chi Vũ có dấu hiệu sinh.
Bởi vì cũng sắp tối rồi nên Lục Chi Lộ không định dẫn Lục Thiển Thiển đi cùng. May mà hôm trước cô đã gọi thím Trương về rồi, vậy nên không cần lo là không ai chăm sóc cô bé.
Lục Chi Lộ không ngờ là Trần Tử Mặc lại hỏi thẳng thừng như thế, may mà trời cũng nhá nhem rồi, nếu không khuôn mặt đỏ rực chắc chắn sẽ bán đứng tâm trạng của cô.

Đúng thế.

Lục Chi Lộ kéo ống tay áo của anh lại:
Xin hỏi tôi không tự trọng ở điểm nào hả?

Anh chưa lấy vợ, cô chưa gả chồng, chẳng lẽ cô thích anh là một chuyện đáng xấu hổ sao?

Hai mươi phút sau cô có tiện gặp tôi không? Tôi có chuyện cần 5nói với cô.


Được, anh gửi địa chỉ cho tôi đi.

Lục Chi Lộ cong môi nở nụ cười, tiêu sái xoay người vào chung cư.
Trần Tử Mặc nhìn theo bóng lưng cô, tự nhiên cảm thấy muốn chém người phụ nữ này.
Mặc dù Lục Chi Lộ không phải bác sĩ khoa sản, nhưng cũng biết Lục Chi Vũ vừa mới bắt đầu, vậy nên cô khá bình tĩnh.

Anh rể, anh đã báo với người nhà chưa?

Trần Tử Mặc nhìn Lục Chi Lộ, trong lòng không chút gợn sóng:
Bởi vì tôi còn không có hứng thú tìm hiểu về cô, tôi chỉ nói đến đây thôi, xin cô hãy tự trọng.

Nói xong, Trần Tử Mặc xoay người đi, định bước lên xe.
Từ trước tới nay Trần Tử Nhiễm luôn nhanh nhảu, chưa tới nửa tiếng đã đến bệnh viện.

Lục Chi Lộ ra ngoài vội vàng nên chưa kịp ăn, Lục Chi Vũ mới sinh con đầu lòng, có lẽ sẽ khá lâu, vì thế cô đã bảo Diệp Lăng Nam và Trần Tử Nhiễm đi ăn cơm trước.

Diệp Lăng Nam cứ nhất quyết ở lại đây chờ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.