• 3,543

Chương 865: Ngoại truyện ii: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (11.2)


Dục tốt bất đạt.

Hôm trước mới gặp mẹ Trần Tử Mặc một lần thôi mà đã khiến anh phản cảm thế rồi, nếu thêm cả Trần Tử Nhi8ễm nữa thì e rằng anh sẽ càng ghét cô hơn.
Cô thích Trần Tử Mặc, nhưng đầu óc cô rất tỉnh táo, sẽ không tưởng bở.
[Không có vấn đề gì lớn, Tiểu Nhiễm và cô Vưu đi thăm bé rồi.]
Diệp Lăng Nam nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Lục Chi Lộ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trần Tử Mặc. Trần Tử Mặc đã chặn WeChat của cô, nhưng số điện thoại thì chưa chắc.
Vừa ngủ được một lát thì có tiếng động vọng tới từ cửa.
Lục Chi Lộ mở mắt ra, nhìn thấy Lãnh Diệu Chi và Lục Cảnh Hành bước vào, bèn giơ tay lên
suỵt
một tiếng.
Quả nhiên, Trần Tử Mặc không trả lời nữa.
Lục Chi Lộ thức trắng đêm, lúc này cũng mệt mỏi. Cô quay đầu nhìn Lục Chi Vũ và Diệp Lăng Nam đang ngủ, cũng dựa vào giường bệnh, chống tay lên đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lục Chi Lộ ra khỏi bệnh viện thì trời đã sáng rồi.
Suốt đêm không ngủ, lúc này bụng cô đói meo, bèn tìm đại một quán bán đồ ăn sáng, gọi một bát sủi cảo và một suất bánh bao.
Rất bất ngờ là Trần Tử Mặc đã nhắn lại.
Lục Chi Lộ nghĩ, chắc hẳn lý do mà anh trả lời tin nhắn này chỉ đơn giản là thay mặt nhà họ Trần hỏi thăm con của Lục Chi Vũ thôi.

Ừm, tôi biết, tôi biết.
Lãnh Diệu Chi lặp đi lặp lại một câu, không biết có phải đang tự an ủi bản thân hay không.

Nếu Tiểu Cửu trở về thì bà đừng phản đối nữa, Thiên Trường cũng đáng thương lắm.

Bữa sáng của bọn họ được bưng lên, Vưu Mạn và Lục Chi Lộ gọi món giống hệt nhau.

Thân phận của phu nhân Bộ trưởng không giống người bình thường, khó tránh khỏi sự gò bó.
Vưu Mạn mở miệng nói.
Sau khi Lãnh Diệu Chi và Lục Cảnh Hành tới phòng chăm sóc trẻ sơ sinh, Lục Chi Lộ đứng luôn ở cửa phòng bệnh, ai tới thăm thì đều bảo bọn họ đi thăm em bé trước, như vậy thì Lục Chi Vũ và Diệp Lăng Nam sẽ được nghỉ ngơi nhiều hơn.
Khi các trưởng bối lần lượt tới gần hết, Trần Tử Nhiễm và Vưu Mạn cũng ra khỏi phòng chăm sóc trẻ sơ sinh.
Thức ăn còn chưa bưng lên thì lại có một người bước từ ngoài vào.
Lục Chi Lộ giơ tay về phía người đó:
Cô Vưu.


Ừm, phu nhân nói muốn đi một mình.


Tiểu Nhiễm sinh ra và lớn lên ở thành phố Vân, đương nhiên là thoải mái hơn ở thành phố Phong rồi.

Lục Chi Lộ gật đầu, Trần Tử Nhiễm và Vưu Mạn ra khỏi bệnh viện.
Lục Chi Lộ đứng một lúc ở cửa phòng bệnh, Lãnh Diệu Chi và Lục Cảnh Hành cũng ra về.
Vưu Mạn không ngờ lại gặp Lục Chi Lộ ở đây, sửng sốt một chút rồi lập tức đi tới, ngồi xuống vị trí đối diện với cô.

Cô Vưu, Tiểu Nhiễm không đi cùng cô sao?
Lục Chi Lộ hỏi.
[Ừm.]
[Trần Tử Mặc, anh dậy sớm thế à?]
Thế là cô chỉ có thể cụp mắt xuống, vừa uống sinh tố vừa đáp một câu:
Ồ, th3ế à…

Ăn uống xong xuôi, bọn họ trở lại bệnh viện.
Thực ra Lục Chi Lộ có thể hiểu lý do Lục Chi Vũ không cho Diệp Lăng Nam vào phòng sinh. Lúc trước cô từng khám cho mấy bệnh nhân, bởi vì tận mắt chứng kiến quá trình sinh đẻ của vợ nên gặp vấn đề tâm lý, ảnh hưởng cuộc sống vợ chồng sau này.
Một người kiêu ngạo như Lục Chi Vũ, làm sao có thể để Diệp Lăng Nam nhìn thấy dáng vẻ chật vật nhất của mình được cơ chứ.
Mãi cho đến khi Lục Chi Lộ vào thang máy, Lãnh Diệu Chi mới mở miệng nói:
Những năm qua Tiểu Lộ cũng rất vất vả.

Lục Cảnh Hành nói tiếp:
Trong cái nhà này, những gì Tiểu Lộ phải gánh vác không thua kém gì chúng ta.

[Chị gái tôi vừa sinh một bé gái, chị ấy nói chờ Tiểu Cửu và Thiên Trường về rồi sẽ đặt tên.]
Đợi một lúc nhưng không nhận được thông báo gì.
Lục Chi Lộ không nói gì nữa, hai người yên lặng ăn sáng, sau đó Lục Chi Lộ vẫy tay thanh toán.

Cô Vưu là người mà Bộ trưởng Phong sắp xếp đi theo Tiểu Nhiễm à?
Lục Chi Lộ lại lên tiếng.
Lãnh Diệu Chi và Lục Cảnh Hành nhìn Lục Chi Vũ và Diệp Lăng Nam, ăn ý không lên tiếng.
Lục Chi Lộ đứng lên, đưa bọn họ tới phòng chăm sóc trẻ sơ sinh.

Đừng nghĩ nhiều như thế, Tiểu Vũ sinh cháu gái, khoảng thời gian tới sẽ bận lắm đó.

Lãnh Diệu Chi bình phục cảm xúc, hai người lại đẩy cửa vào phòng bệnh.

Ừm, phu nhân mới tới thành phố Phong, có thể sẽ gặp rất nhiều bất tiện, có người ở bên cạnh sẽ tốt hơn.

Hai người cùng nhau ra khỏi cửa hàng.

Tiểu Lộ, cháu cũng thức cả đêm rồi, về trước đi, để thím và chú Hai ở lại đây cho.

Thức suốt một đêm, Lục Chi Lộ cũng mệt mỏi, vậy nên không từ chối.
Lục Chi Lộ nói nhỏ:
Hai đứa đừng vào, bọn họ quá mệt rồi, để bọn họ ngủ thêm lát nữa.

Trần Tử Nhiễm gật đầu:
Vậy được rồi, hay là em và Vưu Mạn về trước nhé, hôm khác sẽ tới thăm chị Tiểu Vũ.


Vậy cháu về trước đây, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho cháu.


Ừm, đi đi.

Thực ra đó cũng là điều nằm trong dự tính thôi, vậy nên cô cũng không mấy để ý.
[Em bé khỏe chứ?]
Lãnh Diệu Chi nghĩ vậy, đôi mắt lại đỏ lên:
Cảnh Hành, tôi sợ, sợ lần này Tiểu Cửu…

Lục Cảnh Hành cầm tay bà:
Không đâu, từ lâu Tiểu Cửu đã trở thành một con người mạnh mẽ rồi, chúng ta phải tin tưởng nó.

Không bao lâu sau, người lớn trong nhà họ Lục và nhà họ Diệp9 đều tới hết, nhưng Lục Chi Vũ đã đuổi hết về, cuối cùng chỉ còn mấy người Lục Chi Lộ, Trần Tử Nhiễm ở lại trông chừng.
Trong khoảng thời gian ấy, bởi vì đau nên Lục Chi Vũ cứ la hét đứt quãng, quả thực khiến mọi người đứng ngồi không yên.
Mãi cho đến tận bốn giờ sáng, Lục Chi Vũ mới mở đến mười ngón.
Đưa vào phòng sinh không bao lâu, Lục Chi Vũ thuận lợi sinh ra một cô con gái. Vốn dĩ bác sĩ bảo Diệp Lăng Nam cắt cuống rốn, nhưng Lục Chi Vũ lại dùng cách tuyệt giao để ép buộc, Lục Chi Lộ chỉ có thể ngăn cản anh.
Không bao lâu sau, Lục Chi Vũ được đẩy ra khỏi phòng sinh.
Lục Chi Lộ, Diệp Lăng Nam và các bác sĩ chuyển Lục Chi Vũ tới phòng bệnh, Trần Tử Nhiễm và Vưu Mạn đi thăm em bé.

Tôi hiểu rõ con người Tiểu Nhiễm, mặc dù xuề xòa, nhưng làm gì cũng có chừng mực, con bé không phải kiểu người chuyên gây phiền phức cho người khác.

Lục Chi Lộ dừng lại một chút.
Lục Chi Vũ chỉ hơi mệt, ngoài ra thì trạng thái sau sinh khá tốt.
Thấy Diệp Lăng Nam cũng mệt mỏi lắm rồi, Lục Chi Lộ bảo anh ngả lưng trên chiến giường nhỏ bên cạnh.
Về đến phòng bệnh của Lục Chi Vũ, bọn họ thấy Lục Chi Lộ đứng ở cửa một mình.

Chị Sáu, chị Tiểu Vũ sao rồi?
Trần Tử Nhiễm hỏi.
Bàn tay của Lãnh Diệu Chi hơi run rẩy:
Ừm… Không biết con bé có chịu tha thứ cho tôi không.

Có những lần hiểu lầm và tổn thương, mặc dù bắt nguồn từ sự lo lắng cho con cái, nhưng không có nghĩa là người khác nhất định phải tha thứ.

Thực ra tôi còn lo là người khác sẽ gây ra phiền phức cho con bé hơn đấy, cô nói xem có đúng không, cô Vưu?


Vưu Mạn nhìn vào mắt cô, đột nhiên cảm thấy như bị nhìn thấu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.