• 1,113

Chương 870: Ngoại truyện ii: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (14.1)


Trần Tử Mặc khoanh tay, đuôi lông mày hơi nhướng lên.

Lục Chi Lộ lại đứng lên:
Nhưng các anh lại không biết tôi đang nghĩ gì.
<8br>
Vừa nói, trên mặt cô còn hiện lên nét tự đắc:
Anh nói xem, có phải là bất công lắm không?

Hai phút sau, anh ta nhận được tin của Diệp Lăng Nam.
[Không cần đi theo.]
Trần Tử Mặc thực sự không thể nhìn nổi nữa, anh biết đêm nay Lục Chi Lộ cần xả stress, nhưng cũng phải có mức độ.

Đừng uống nữa, để tôi đưa cô về.

Lục Chi Lộ cứ thế ôm Trần Tử Mặc, không trả lời anh ta.
Chu Hạo nuốt nước miếng, lùi về phía sau hai bước:
Vậy thì làm phiền anh Trần.

Hương thơm trên người Trần Tử Mặc là mùi gỗ trầm.
Đến cả hương nước hoa cũng là mùi hương mà Lục Chi Lộ thích.
Thực ra Lục Chi Lộ đã say mèm rồi, nhưng cô vẫn cầm chặt ly rượu:
Không cần, anh về trước đi, nơi này là địa bàn của anh rể tôi, tôi rất an toàn.

Trần Tử Mặc nhìn bốn phía xung quanh, vừa rồi anh vào đây, xung quanh đã có không ít ánh mắt để ý tới ghế này, anh không thể tán thành với cái gọi là an toàn mà Lục Chi Lộ nói được.
Trần Tử Mặc nhìn anh ta:
Ngày mai anh bảo người mang hóa đơn tối nay tới Tập đoàn Trừng Phong.

Mặc dù Trần Tử Mặc là anh trai của Trần Tử Nhiễm, nhưng Chu Hạo nhớ là Lục Chi Lộ không quen biết gì với anh cả.

Vậy cô đang nghĩ gì?
Trần T3ử Mặc mở miệng nói.
Lục Chi Lộ ngẩng đầu lên.
Trần Tử Mặc mím môi, anh không biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì mà trong lòng Lục Chi Lộ lại chất chứa nhiều tâm sự như vậy. Vừa mới thấy cô ngồi một mình ở đường Vân Ngải, anh cảm thấy mình không thể buông lời trào phúng được.
Bất kể như thế nào, một cô gái có thể nuôi con gái của anh trai mình thì đều xứng đáng nhận được sự tôn trọng của người khác.
Trần Tử Mặc cười lạnh một tiếng, dứt khoát buông Lục Chi Lộ ra.
Vốn Trần Tử Mặc đang dìu Lục Chi Lộ, mặc dù hơi loạng choạng, đầu óc quay mòng mòng, nhưng cô vẫn biết người bên cạnh mình là Trần Tử Mặc. Lúc này, cảm thấy phần lực trên cánh tay biến mất, cô vô thức xoay người lại, vươn tay ra ôm chầm lấy Trần Tử Mặc, còn cọ đầu vào vai anh.
Quả thực mỗi một đặc điểm trên người đàn ông này đều trùng khớp với sở thích của cô.
Chu Hạo không khỏi trố mắt ra, bình thường anh ta không thể nhìn ra được rằng Lục Chi Lộ thoáng đến vậy.
Trần Tử Mặc không đáp lại, dìu Lục Chi Lộ đi ra cửa.
Chu Hạo nhìn bọn họ biến mất ở cửa ra vào, cuối cùng vẫn không yên tâm, bèn gửi tin nhắn cho Diệp Lăng Nam.
Trần Tử Mặc liếc nhìn ly rượu t6rước mặt, sắc mặt rất lạnh.
Lục Chi Lộ tưởng là anh sẽ đứng lên rời khỏi đây ngay, nhưng điều bất ngờ là Trần Tử Mặc lại cầm ly 5rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Trần Tử Mặc giật lấy ly rượu trong tay cô, sau đó định xách cả người cô lên, dù sao trước kia anh xách Trần Tử Nhiễm quen rồi, nhưng vừa chạm vào eo Lục Chi Lộ là anh lập tức rút tay về, dìu cánh tay của cô, đưa cô đi về phía trước.
Đi tới cầu thang, Chu Hạo từ trên tầng hai đi xuống:
Anh Trần.


Tôi không phải kiểu đàn ông nông cạn chỉ nhìn vẻ bề ngoài.

Lục Chi Lộ nở nụ cười tự giễu:
Vậy cũng có nghĩa là, anh còn không thích tâm hồn của tôi nữa.

Vừa nói, anh ta vừa định tới đỡ Lục Chi Lộ.
Trần Tử Mặc nhìn ánh mắt đề phòng của Chu Hạo, cảm thấy khó chịu cả người. Lẽ nào anh ta còn nghĩ là mình sẽ có ý đồ xấu với Lục Chi Lộ sao?
Trần Tử Mặc không nói gì.

Tôi nói với anh nè, trước kia tôi chưa từng thích ai bao giờ. Thời đi học, ngày nào tôi cũng chỉ cắm đầu vào học, chị Tiểu Vũ toàn nói tôi là con mọt sách. Đúng thế, tôi là con mọt sách, tôi không đẹp bằng chị Tiểu Vũ, tính cách không cởi mở đáng yêu như chị Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Cửu lại thích chơi với tôi nhất. Nhưng sau đó, Tiểu Cửu mất tích, ông nội rất buồn, chị Tiểu Vũ thì ngỗ ngược, tôi chỉ có thể biến thành một Tiểu Cửu khác để làm ông nội vui. Nhưng tôi biết, cho dù tôi cố gắng thế nào thì cũng không phải Tiểu Cửu thật…

Lục Chi Lộ bỗng bật cười. Cô đứng lên, vòng qua trước bàn, đang định ngồi xuống cạnh Trần Tử Mặc thì anh lại đẩy cô lui ra.
Lục Chi Lộ không mấy để tâm, cô dùng ngón tay vuốt ve miệng ly:
Trần Tử Mặc, anh đã thích ai bao giờ chưa?

Ánh đèn mờ ảo trong quán bar khiến khuôn mặt của người đàn ông trở nên mơ 9hồ.

Tôi đang nghĩ gì à… Anh uống ly rượu trước mặt anh đi rồi tôi sẽ nói cho anh biết.

Trần Tử Mặc không nói lời nào, tỏ ý ngầm thừa nhận.
Lục Chi Lộ cũng im lặng, uống hết ly này đến ly khác.
Lục Chi Lộ quay đầu lại:
Trần Tử Mặc, có phải bởi vì tôi không đẹp nên anh mới không thích tôi không?

Thời khắc ấy, trong đôi mắt ấm áp và hơi trầm của cô, Trần Tử Mặc nhìn thấy đôi phần tự ti.
Tuy rằng bên cạnh kiểu con gái ưu tú như Lục Chi Lộ chắc chắn sẽ có không ít người theo đuổi, nhưng Lục Chi Lộ uống say như vậy, để một người đàn ông không thân quen đưa cô về, anh ta thật sự không yên tâm.

Đây là chỗ của anh Nam, sao lại lấy tiền của cô Sáu chứ. Nhưng cô Sáu uống say như thế, không cần anh Trần đưa về đâu, để tôi đưa cô ấy về là được.

Khuôn mặt của Trần Tử Mặc lạnh tanh, khi nhìn Chu Hạo, trong mắt anh như viết một hàng chữ: Thấy chưa, tự cô ấy nhào vào.

Cô Sáu, có cần tôi đưa cô về không?
Chu Hạo lên tiếng xác nhận lại.
Trần Tử Mặc dìu Lục Chi Lộ ra khỏi Dạ Mị.

Bởi vì đã uống rượu nên đến cuối cùng anh không tự lái xe.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.