• 1,113

Chương 878: Ngoại truyện ii: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (19)


Lục Chi Lộ gửi trà tới, cô hôm anh uống, có hôm anh không uống. Do dự giây lát, đến cuối cùng anh vẫn quay lại, mang túi giấy trên8 bàn ra ngoài.

Trần Tử Mặc lái xe về biệt thự nhà họ Trần.

Nguyễn Diệc Thanh và Phong Phi Nhứ đang ngồi xem chươn3g trình trên ti vi. Nghe tiếng cười của bọn họ, Trần Tử Mặc bỗng cảm thấy như thấy Trần Tử Nhiễm đang ở trong nhà.
Ở bên kia, Lục Chi Lộ đang ôm điện thoại nằm trên giường, suýt thì ngủ quên mất.
Cô đợi nửa tiếng rồi mà không thấy Trần Tử Mặc nhắn lại, còn tưởng là anh không về.
Lúc này, điện thoại rung lên, xua tan cơn buồn ngủ của cô.
Trần Tử Mặc hoàn hồn lại:
Vâng.

Phong Phi Nhứ cũng lễ phép chào hỏi:
Anh Trần.

Trần Tử Mặc gật đầu.
Lục Chi Lộ cạn lời, chẳng phải cô đã viết giấy cho anh rồi sao?
[Bởi vì đó là nhiệm vụ tiết thủ công của Thiển Thiển, bánh quy làm xong là phải chia sẻ cho người nhà, còn phải xin đánh giá của người nhà nữa.]
Lục Chi Lộ kiên nhẫn giải thích, cũng không cảm thấy hai chữ người nhà có gì không ổn.
Rất nh9iều khi Nguyễn Diệc Thanh và Trần Bạc Hiên không ở nhà, Trần Tử Nhiễm sẽ gọi Thẩm Thiên Trường tới, hai người ngồi trong phòng kh6ách, xem ti vi mà cười thả phanh, không giữ gìn hình tượng chút nào.
Nguyễn Diệc Thanh quay đầu lại, thấy Trần Tử Mặc đứn5g ngơ ngác ở cửa phòng khách, nhìn về phía xô pha.

Tử Mặc? Con về rồi à?
Nguyễn Diệc Thanh gọi một tiếng.
Đột nhiên, bà đứng bật lên khỏi xô pha, nhanh chân chạy lên lầu, gõ cửa phòng Trần Tử Mặc.

Mẹ, có chuyện gì vậy?


Tử Mặc, ai cho con hộp bánh quy đó đấy?

Trần Tử Mặc nhíu mày:
Một người bạn, mẹ không biết đâu.

Nguyễn Diệc Thanh nhìn dáng vẻ khẳng định của anh, không khỏi nghi ngờ bản thân, lẽ nào bà nghĩ nhầm rồi?

Mẹ, con muốn tắm rửa nghỉ ngơi.
Trần Tử Mặc lên tiếng.
Mặc dù Nguyễn Diệc Thanh rất tốt với Mạnh Văn Phi, nhưng bà chưa bao giờ nghĩ tới chuyện làm mối cho cô ta và Trần Tử Mặc. Tuy rằng Mạnh Văn Phi luôn điềm đạm dịu dàng, nhưng nếu coi là con dâu thì cứ thấy sai sai ở đâu đó. Huống chi Trần Tử Nhiễm còn xung khắc với cô ta như vậy, nếu gả vào nhà họ Trần thật, đoán chừng Trần Tử Nhiễm sẽ xốc tung nhà lên mất.
Ánh mắt của Phong Phi Nhứ hơi chuyển động:
Nhưng cháu thấy cô Mạnh thích anh Trần lắm mà.

Nguyễn Diệc Thanh sửng sốt, lập tức cười nói:
Không đâu, chắc chắn là cháu hiểu lầm rồi.

Chỉ có điều Trần Tử Mặc lại cảm thấy đáy lòng dâng lên cảm xúc gì đó rất lạ.
[Tiết thủ công?]
[Đúng thế, tiết thủ công hôm nay của Thiển Thiển là làm bánh quy.]
Bất chợt, nghĩ tới điều gì đó, bà ấy cầm điện thoại lên, mở khoảnh khắc WeChat ra, lướt xuống tận bên dưới, tìm status của Lục Chi Lộ lúc chiều.
[Học tiết thủ công với Thiển Thiển!]
Còn có một bức ảnh đăng kèm nữa.

Con lên trên trước đây.

Nói xong, Trần Tử Mặc định xoay người đi.

Đợi đã.

Hình như vừa rồi anh cũng chỉ cầm nó ra khỏi xe trong vô thức thôi.
Trần Tử Mặc lấy hộp bánh trong túi ra, đặt nó lên chiếc bàn trong phòng khác:
Mọi người ăn đi.


Đồ uống thì sao?
Nguyễn Diệc Thanh hỏi.
Nguyễn Diệc Thanh hóng lắm rồi, nhưng cũng chỉ đành dằn xuống:
Được, con nghỉ ngơi đi.


Vâng.

Nguyễn Diệc Thanh quay lại phòng khách.

Ưu tú thì được tích sự gì, ngày nào cũng chỉ biết đến công ty rồi về nhà, quen ai được cơ chứ.


Cô Mạnh tới đây mấy hôm trước…

Nghe vậy, Nguyễn Diệc Thanh vội vàng lắc đầu:
Cháu đừng hiểu lầm, Văn Phi là em gái của Tử Mặc thôi, sao hai đứa nó đến với nhau được.

[Nếu không ăn thì ít nhất cũng phải đưa ra lời bình chứ, nếu không ngày mai Thiển Thiển hỏi, tôi biết phải trả lời thế nào.]
Lục Chi Lộ chưa bao giờ nói dối Lục Thiển Thiển cho có lệ.
[Vì sao Thiển Thiển lại hỏi?]
[Anh ăn bánh quy chưa? Ngon không?]
Trần Tử Mặc thản nhiên nhắn lại.
[Không ăn, tôi không thích đồ ngọt.]
Ừm… Đây là loại bánh quy tự làm, trông méo mó xiêu vẹo.
Nguyễn Diệc Thanh lấy hai miếng ra, đưa cho Phong Phi Nhứ một miếng.
Phong Phi Nhứ ăn luôn.

Nguội rồi.

Nguyễn Diệc Thanh sầm mặt lại, bà đánh giá con trai mình cao quá rồi.
Trần Tử Mặc quay người đi lên tầng, Nguyễn Diệc Thanh cầm hộp bánh quy trên bàn lên.
Phong Phi Nhứ không hề lo lắng Trần Tử Mặc, vừa nhìn là đã biết anh không có ý gì với Mạnh Văn Phi rồi.
Thậm chí những lúc nói chuyện với Trần Tử Mặc, có đôi khi Phong Phi Nhứ còn sinh ra ảo giác, cảm thấy vẻ mặt của anh hơi thẩn thơ, như thể đang xuyên qua cô nhìn một người nào đó.
Thế nhưng cô cũng không muốn tìm hiểu, chỉ cần biết thái độ của Nguyễn Diệc Thanh là được.
Nhìn vẻ mặt chất chứa tâm sự của bà, Phong Phi Nhứ hỏi:
Bác à, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?

Nguyễn Diệc Thanh lắc đầu thở dài:
Không có chuyện gì lớn, bác chỉ lo lắng cho Tử Mặc nhà bác thôi. Lớn đầu rồi mà suốt ngày chỉ biết làm việc, không định giải quyết vấn đề cá nhân gì cả. Bác muốn giới thiệu người yêu cho mà nó cũng từ chối, cứ thế này thì bác thật sự lo rằng nó sẽ ở vậy cả đời mất.

Phong Phi Nhứ cười an ủi:
Sao lại thế được, anh Trần ưu tú như thế cơ mà.

Trong khoảng thời gian ở biệt thự nhà họ Trần, cô cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết, đến mức cô không muốn về thành phố Phong, vậy nên cũng không muốn bị đuổi ra ngoài.
Trong căn phòng trên tầng, Trần Tử Mặc tắm xong, lấy điện thoại ra xem theo thói quen trước khi ngủ.
Trong hộp thư cũng có tin nhắn chưa đọc như thường ngày.

Hình như hơi ngọt thì phải…

Nguyễn Diệc Thanh cũng cắn một cái rồi lập tức nhíu mày lại, bỏ đường quá tay rồi.
Nhưng bà ấy càng nhìn càng thấy loại bánh này rất quen.

Vâng, chắc là thế ạ.

Hôm đó Mạnh Văn Phi tới biệt thự nhà họ Trần, Phong Phi Nhứ đã xác định một trăm phần trăm là mình không thích cô nàng đó.
Sau khi nói với Trần Tử Nhiễm, Trần Tử Nhiễm đã bảo cô để mắt giúp, đừng để Mạnh Văn Phi có cơ hội.
Nguyễn Diệc Thanh gọi anh lại:
Đang cầm cái gì đấy?

Nguyễn Diệc Thanh nhìn túi trà, bình thường Trần Tử Mặc không thích đồ ăn nhanh như thế này, huống chi là chủ động mua, vậy nên bà ấy cảm thấy anh mua cho mình và Phong Phi Nhứ.
Trần Tử Mặc nhướng mày nhìn Nguyễn Diệc Thanh, cúi đầu nhìn cái túi trong tay mình.
Cô bé trong bức ảnh đang cầm dụng cụ, nghiêm túc học thủ công.
Nguyễn Diệc Thanh nhìn chiếc bánh quy chưa thành hình trong tay cô bé, càng nhìn càng thấy giống hệt với chiếc bánh trong tay mình.
Bà nhìn điện thoại, rồi lại nhìn bánh quy trong tay.
Lục Chi Lộ gửi tin nhắn đi, lại một lần nữa không thấy hồi âm.

Một lúc lâu sau…

[Tôi ăn rồi, cảm thấy lúc này trong miệng chỉ toàn vị ngọt.]

Chính Lục Chi Lộ đã làm bánh quy với Lục Thiển Thiển, tất nhiên là cô biết hơi nhiều đường.

[Vậy nên ăn nhiều sẽ sâu răng.]

[Giống với Thiển Thiển à?]

[Đến lúc đó tôi có thể giới thiệu một bác sĩ giỏi cho anh.]
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.