• 1,113

Chương 879: Ngoại truyện ii: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (20.1)


Anh bất giác cười khẽ một tiếng, và cũng như thường ngày, anh không trả lời lại, tắt đèn đi ngủ, một đêm không mộng mị. 8


Lục Chi Lộ nở nụ cười đúng chuẩn nghề nghiệp:
Cô Mạnh, mời ngồi.

Mạnh Văn Phi bước tới, ngồi đối diện với Lục Chi Lộ.

Xin lỗi Tổng Giám đốc Trần, là tại tôi tắc trách.

Trên mặt Trần Tử Mặc không có biểu cảm gì, Lư San biết rõ mắc sai lầm thì sẽ bị phạt như thế nào, không cần anh phải nói nhiều.
Tuy rằng Tập đoàn Trừng Phon9g đạt được rất nhiều thành công chỉ trong vài năm ngắn ngủi, nhưng suy cho cùng vẫn còn non trẻ, vậy nên vẫn chưa là gì6 với công ty có uy tín lâu năm như Dực Hoa, hơn nữa đúng là Tập đoàn Trừng Phong đã lỡ hẹn trong buổi ký kết lần trước.5
Đối với Dực Hoa, hủy bỏ hợp tác chỉ là vấn đề thay một đối tượng hợp tác khác, nhưng đối với Tập đoàn Trừng Phong thì lại khác. Dực Hoa là công ty công nghệ lớn nhất cả nước, tính cả chi nhánh ở nước ngoài thì số lượng nhân viên phải lên đến hàng chục ngàn.
Kỳ thực cô cũng không dám nghĩ nhiều, cô không biết lần trước ở bệnh viện Trần Tử Mặc đã nghe được bao nhiêu, anh cũng không cố ý nhắc tới.
Phong độ khiến anh không tùy ý đụng vào vết sẹo của người khác, vậy nên theo Lục Chi Lộ, hành động ấy của Trần Tử Mặc giống một sự quan tâm mang theo vài phần thương hại hơn.
Chuyện Trần Tử Mặc vô duyên vô cớ vắng mặt trong buổi ký kết hôm đó đã chọc giận Phó Tổng Giám đốc của Dực Hoa.
Mặc dù Ôn Hướng Phất chỉ là Phó Tổng Giám đốc, nhưng bởi vì là cháu ruột của Chủ tịch Công nghệ Dực Hoa nên thực quyền có thể sánh ngang với Tổng Giám đốc, chỉ có điều xưa nay người này rất quái gở, hợp tác làm ăn rất chú trọng tâm trạng cá nhân.
Thăm dò ra thông tin cá nhân của Lục Chi Lộ cũng chẳng khó khăn gì, chỉ có chế độ hẹn trước của bệnh viện suýt thì làm cô ta mất hết kiên nhẫn.
Cô ta quan sát Lục Chi Lộ, đó là một cô gái đeo kính viền đen, mặc áo blouse trắng, gần như không nhìn ra được tuổi tác và dáng người.
Thực ra cô cũng có thói quen mang theo ô, dù sao lần trước Lục Thiển Thiển cũng bị cảm lạnh vì dầm mưa, dẫn đến viêm dạ dày phải nằm viện, từ đó cô không dám tái phạm sai lầm ấy nữa.
Chỉ có điều Phạm Tiêu nói là Trần Tử Mặc đưa, vậy nên cô mới nhận.

Còn bao lâu nữa?
Trần Tử Mặc hỏi Phạm Tiêu.

Còn hai mươi phút.

Nhưng mà nghĩ lại, ở thành phố Phong có ai đây? Em gái Trần Tử Mặc – Trần Tử Nhiễm.
Phạm Tiêu không hỏi nhiều, nhanh chóng đặt vé máy bay cho anh.
Trần Tử Mặc lên xe rồi mới chú ý tới chiếc khăn lụa trên túi ngực bên trái của Phạm Tiêu, anh hơi nhướng mày lên:
Khăn bỏ túi được đó.

Phạm Tiêu hơi lúng túng, anh ta thừa nhận rằng đi theo Trần Tử Mặc lâu ngày, thẩm mỹ cũng bị ảnh hưởng.

Chắc.

Vẻ mặt của Phạm Tiêu rất rối rắm, anh ta phát hiện ra Trần Tử Mặc xung khắc với Dực Hoa hay sao ấy, cứ định xử lý chuyện của Dực Hoa là lại gặp trục trặc.
Trong bệnh viện Hi Nhân.
Buổi sáng vừa tới bệnh viện là Lục Chi Lộ nhận được tin nhắn của Phạm Tiêu, nói là khoảng thời gian tới anh ta và Trần Tử Mặc phải đi công tác ở thành phố Vũ, bảo cô mấy ngày tới không cần tới Tập đoàn Trừng Phong.
Trần Tử Mặc nhìn cái tên trên màn hình, đến cuối cùng vẫn bắt máy.
Sau vài câu ngắn ngủi, Trần Tử Mặc tắt máy.

Đổi sang chuyến bay tới thành phố Phong cho tôi.

Phạm Tiêu còn tưởng là mình nghe lầm:
Tổng Giám đốc Trần, chúng ta đang định tới thành phố Vũ mà.


Vậy chờ thêm một lát đi.

Mặc dù bình thường Trần Tử Mặc luôn rất nghiêm khắc, nhưng thực chất lại là một vị lãnh đạo tốt với cấp dưới, đây cũng là lý do vì sao kể từ khi thành lập đến nay, trong Tập đoàn Trừng Phong chưa bao giờ xuất hiện tình trạng nhân viên nội bộ quan trọng vắng mặt.
Bởi vì ngừng hợp tác với Dực Hoa nên đến cuối cùng Trần Tử Mặc vẫn quyết định bay tới thành phố Vũ3 một chuyến.
Thời gian nhanh chóng được sắp xếp, là vào chủ nhật tuần sau.
Rất hiển nhiên, giành được dịch vụ cơ sở lưu trú của Tập đoàn Dực Hoa là một bước tiến mang tính đột phá của Trừng Phong, vậy nên có thể nói là vụ hợp tác với Dực Hoa cực kỳ quan trọng.
Nhưng có nằm mơ Phạm Tiêu cũng không ngờ là vào thời khắc mấu chốt, mọi chuyện lại đổ bể vì Tổng Giám đốc nhà mình.
Mười phút sau, Lư San vẫn không liên lạc được với Lý Huệ San.
Lư San hoàn toàn từ bỏ, cô ấy hít một hơi, đi tới trước mặt Trần Tử Mặc.
Lần này Trần Tử Mặc lỡ hẹn, cũng có thể nói là đã đụng vào họng súng.
Dực Hoa không chỉ ngừng hợp tác, mà còn từ chối gặp người của Tập đoàn Trừng Phong, vậy nên Trần Tử Mặc định sẽ tới thành phố Vũ trước rồi tính tiếp.
Lục Chi Lộ đọc tin nhắn, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hằng ngày cô và Lục Thiển Thiển đều tới Tập đoàn Trừng Phong, còn đúng giờ hơn cả đi làm đi học.
Cô nhìn mấy chiếc ô trong phòng, tất cả đều là của Phạm Tiêu đưa lúc cô và Lục Thiển Thiển tới Tập đoàn Trừng Phong.
Hai người tới sân bay, người phụ trách bộ phận thị trường và bộ phận chiến lược đều đã có mặt.
Trần Tử Mặc thản nhiên nhìn bọn họ:
Đủ người rồi thì đi check in đi.

Cả đoàn lần lượt check in rồi vào phòng chờ máy bay.
Nhưng đến năm phút trước khi lên máy bay, chuông điện thoại của Trần Tử Mặc vang lên.
Nhưng Mạnh Văn Phi thật sự không nghĩ ra, một bà thím đã sinh con có điểm nào đáng để Trần Tử Mặc đối xử khác biệt?

Cô Mạnh từng có bệnh án gì chưa? Có mang bệnh án tới đây không?
Lục Chi Lộ hỏi như bình thường.
Sáng chủ nhật, Phạm Tiêu tới biệt thự nhà họ Trần từ sớm, chưa tới mười lăm phút là Trần Tử Mặc đã xách va li đi ra.
Phạm Tiêu nhìn cách ăn mặc chỉn chu của Trần Tử Mặc, thầm nghĩ, sếp của anh ta là người hiểu lễ nghi giao tiếp nhất trong số những người anh ta từng gặp, vậy nên lần trước anh lỡ hẹn với Dực Hoa mới khiến người khác phải trố mắt.
Cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Trần Tử Mặc.
[Thượng lộ bình an.]
Sắc mặt của Lư San hơi khó coi:
Tổng Giám đốc Trần, Lý Huệ San của bộ phận chúng tôi vẫn chưa tới.

Lúc này, trong lòng Lư San muốn gào thét lên rồi, rõ ràng đã nói là tám giờ tới sân bay, không ngờ người của bộ phận mình lại tới muộn.
Trần Tử Mặc xoay người ra khỏi phòng chờ máy bay, đoàn người của Trừng Phong tiếp tục lên máy bay tới thành phố Vũ.

Chỉ mất chưa tới hai ngày là Mạnh Văn Phi đã biết được người tặng đồ cho Trần Tử Mặc. Ngày nào Lục Chi Lộ cũng dẫn Lục Thiển Thiển tới Tập đoàn Trừng Phong, ngay cả bảo vệ gác cổng tập đoàn cũng biết.
Nghĩ tới chuyện mình bị ả Lư San dắt mũi như thế, Mạnh Văn Phi lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Mọi người tới thành phố Vũ trước, tôi tới thành phố Phong xử lý một vài chuyện rồi sẽ tới gặp mọi người.


Anh chắc chứ ạ?

Lâm Hoa cũng tới gõ cửa, nói là bệnh nhân hẹn trước đầu tiên tới rồi.
Người mở cửa vào là một cô gái trẻ tuổi, Lục Chi Lộ nhìn cô ta, cô ta cũng quan sát Lục Chi Lộ.

Không có.
Mạnh Văn Phi lạnh lùng nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.