Chương 882: Ngoại truyện ii: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (21.2)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1453 chữ
- 2022-02-19 09:30:26
Thấy cô ta tới, Lư San vội vàng vẫy tay gọi:
Mạnh Văn Phi, tới làm công việc của Lý Huệ San đi.
Nghe thấy Lư San sai sử mình, sắc 8mặt của Mạnh Văn Phi lại hơi khó coi.
Nhưng ở đây đông người như thế, cô ta chỉ có thể đi tới vị trí bên cạnh Lư San, làm theo yêu 3cầu của cô ấy.
Ở thành phố Phong không có chuyến bay nào bay thẳng tới thành phố Vũ, vậy nên tới thành phố Phong xong, Trần Tử Mặc lại về thành phố Vân để lên chuyến bay tới thành phố Vũ, đi đi về về mất những một ngày liền.
Mạnh Văn Phi biết tin tức về Trần Tử Nhiễm, có trời mới biết cô ta đã hả hê đến mức nào khi đọc được những tin tức ấy. Lúc trước bị Trần Tử Nhiễm đánh trước mặt bao người, nếu không phải nể mặt Trần Tử Mặc thì cô ta đã trả thù từ lâu rồi.
Nhưng lúc này cô ta lại giả vờ quan tâm:
Chị Tiểu Nhiễm vẫn ổn chứ?
Mạnh Văn Phi vừa được gặp Trần Tử Mặc, cô ta muốn ở lại nói chuyện với anh.
Anh Tử Mặc, vì sao hôm nay anh lại tới muộn như vậy, có chuyện gì làm lỡ thời gian sao?
Tiểu Nhiễm gặp một vài chuyện, anh tới thành phố Phong.
Lư San lên tiếng:
Tổng Giám đốc Trần, tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?
Kể cả bọn họ đã chuẩn bị mười phân vẹn mười, nhưng nếu không gặp được người của Dực Hoa thì tất cả chỉ là công cốc.
Dự án hợp tác với Tập đoàn Dực Hoa mà thất bại, cũng đồng nghĩa với việc kế hoạch chuyển hướng kinh doanh của Tập đoàn Trừng Phong cũng tan thành mây khói.
Gần chín giờ tối, Trần Tử Mặc tới khách sạn.
Anh tới cửa phòng họp, mở cửa vào trong.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn anh.
Cô ta trang điểm nhẹ, cố tình đánh má hồng, mang đến cảm giác thiếu nữ ngại ngùng.
Anh Tử Mặc, em không ngủ được, có thể nói chuyện với anh một lát được không?
Trần Tử Mặc nhìn cô ta:
Anh còn có việc chưa làm xong.
Một tiếng sau, đến giờ ăn cơm tối.
Mọi người ra khỏi phòng họp, cùng tới nhà ăn của khách sạn để ăn tối.
Rốt cuộc Mạnh Văn Phi cũng chớp được cơ hội, đi tới bên cạnh Phạm Tiêu.
Trợ lý Phạm, vì sao anh Tử Mặc không có ở đây?
<6br>Phạm Tiêu nhìn người bên cạnh mình:
Cô Mạnh, trong lúc làm việc, cô nên gọi anh ấy là Tổng Giám đốc Trần thì sẽ thỏa đáng hơn.
Phạm Tiêu thừa biết chuyện Mạnh Văn Phi tung tin mình là vị hôn thê của Trần Tử Mặc khắp bộ phận thư ký, vậy nên anh ta cũng không có thái độ tốt gì cho cam. Vốn tưởng rằng Mạnh Văn Phi là em Trần Tử Mặc thôi, không ngờ cô nàng này lại rêu rao như thế, thật sự khiến người ta không thích nổi.
Vào trước đi.
Mạnh Văn Phi mừng thầm, đi theo Trần Tử Mặc vào phòng.
Phòng của Trần Tử Mặc có mấy gian, hai người vào phòng khách.
Lư San biết chuyện ấy quan trọng đến mức nào, vậy nên mới đồng ý để Mạnh Văn Phi tới thành phố Vũ, cho dù chỉ có một tia hy vọng thì cô ấy cũng không muốn vuột mất.
Tiếp tục gửi thư mời cho bọn họ, đợi hai ngày xem sao.
Vâng.
Lư San nhìn Mạnh Văn Phi, không nói thêm gì nữa.
Trần Tử Mặc chuyển mắt nhìn Mạnh Văn Phi:
Ôn Hướng Nhã?
Trước kia anh chưa từng nghe nói tới chuyện Ôn Hướng Phất có em gái.
Mạnh Văn Phi le lưỡi một cái:
Xin lỗi, tôi gọi quen rồi, vì sao Tổng Giám đốc Trần không ở đây?
Tổng Giám đốc Trần có chuyện phải làm.
Người trong đoàn đều biết Trần Tử Mặc tới thành phố Phong, nhưng không hiểu sao Phạm Tiêu lại cứ không muốn nói cho Mạnh Văn Phi.
Ừm, lúc đầu Ôn Hướng Nhã tên là Ngô Hướng Nhã, mẹ của cậu ấy tái giá, lấy bố của Ôn Hướng Phất, vậy nên mới đổi sang họ Ôn. Bởi vì cậu ấy không có quan hệ huyết thống với nhà họ Ôn nên nhà họ Ôn không tuyên bố thân phận của Ôn Hướng Nhã ra ngoài, rất ít người biết chuyện này.
Trần Tử Mặc trầm ngâm suy tư.
Được, anh biết rồi, em về nghỉ ngơi trước đi.
Họp riêng xong, Trần Tử Mặc về phòng mình.
Anh vừa thay quần áo thì có người gõ cửa phòng.
Trần Tử Mặc ra mở cửa, Mạnh Văn Phi đứng ở đó, chỉ mặc một chiếc áo ngủ hai dây, chất vải rất mỏng.
Đã nói với bọn họ là chúng ta tới thành phố Vũ chưa?
Nói rồi, nhưng hình như không có tác dụng gì cả.
Quả thực là Tập đoàn Trừng Phong không thể ngờ được rằng Dực Hoa lại kiên quyết đến thế, vốn tưởng chỉ là một khúc xương khó gặm, không ngờ lại là một tảng đá không cắn nổi.
Tôi không biết.
Vừa nói, Phạm Tiêu vừa quay người đi sang một cái bàn khác.
Ăn cơm tối xong, tất cả mọi người lại về phòng họp tăng ca.
Mạnh Văn Phi nhìn lướt qua gian phòng anh:
Vậy em ở đây với anh một lúc nhé, em hứa sẽ không quấy rầy anh. Đây là lần đầu tiên em tới thành phố Vũ, không quen với khí hậu ở đây cho lắm, vậy nên mới mất ngủ.
Không đợi Trần Tử Mặc trả lời, cô ta đã nói tiếp:
Em đảm bảo chỉ ngồi một lát rồi đi ngay, tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh!
Trần Tử Mặc thấy mấy người ở khu vực thang máy khách sạn đã nhìn về phía này rồi.
Từ rất lâu rồi, Trần Tử Mặc luôn là trụ cột tinh thần của Tập đoàn Trừng Phong, bọn họ đi theo Trần Tử Mặc, thắng quá nhiều trận, lần này cũng không ngoại lệ.
Trần Tử Mặc thản nhiên nhìn mọi người một cái:
Không còn sớm nữa, mọi người về nghỉ ngơi trước đi.
Vâng, Tổng Giám đốc Trần.
Trần Tử Mặc ngước mắt nhìn cô ta:
Em đi nghỉ ngơi đi, anh còn muốn họp riêng với Phạm Tiêu và Lư San nữa.
Mạnh Văn Phi cắn môi, lưu luyến rời khỏi phòng họp.
Sau khi Mạnh Văn Phi đi, Lư San mới nói tiếp:
Tổng Giám đốc Trần, hôm nay chúng tôi đã gửi email mời Dực Hoa rồi, nhưng vẫn bị từ chối.
Trần Tử Mặc bỗng nhíu mày lại.
Lư San tiếp tục giải thích:
Trên cơ bản Mạnh Văn Phi đã quen với những công việc cơ bản của Lý Huệ San rồi, hơn nữa…
Anh Tử Mặc, Ôn Hướng Nhã là bạn đại học của em, đồng thời còn là em gái Phó Tổng Giám đốc Ôn của Dực Hoa. Thời còn đi học, bọn em cũng có giao tình, đến lúc đó em có thể hẹn cậu ấy, để cậu ấy dẫn chúng ta đi gặp phó Tổng Giám đốc Ôn.
Mạnh Văn Phi bước tới nói chen vào.
Phạm Tiêu thở dài một hơi, không nhịn được nói:
Tổng Giám đốc Trần, rốt cuộc vì sao hôm đó anh lại vắng mặt vậy?
Thấy Trần Tử Mặc sầm mặt lại, Phạm Tiêu vội vàng im bặt.
Coi như anh ta chưa nói gì đi.
Giờ khắc này, rốt cuộc Mạnh Văn Phi cũng phát hiện ra sự bài xích của Phạm Tiêu, trong lòng cô ta cười lạnh.
Đợi đến khi cô ta trở thành phu nhân Tổng Giám đốc của Tập đoàn Trừng Phong, xem những người này có thể xấc xược được bao lâu.
Vậy bao giờ chúng ta đi gặp người của Tập đoàn Dực Hoa?
Mạnh Văn Phi đổi chủ đề.
Chẳng bao lâu sau, trong phòng họp chỉ còn lại mấy người.
Mạnh Văn Phi ngồi im ở chỗ mình.
Lư San đi tới trước mặt Trần Tử Mặc:
Tổng Giám đốc Trần, Lý Huệ San bị bệnh vào viện, vậy nên tôi đã gọi Mạnh Văn Phi tới thay.
Trần Tử Mặc vào nhà tắm, không bao lâu sau, anh cầm một chiếc áo choàng tắm ra ngoài.
Mặc vào đi đã.
Khuôn mặt của Mạnh Văn Phi ửng đỏ:
Anh Tử Mặc, em không lạnh.
Anh bật điều hòa, đừng để bộ phận thư ký phải vất vả hơn vì vấn đề sức khỏe của em.
Giọng của Trần Tử Mặc rất nhạt, mặc dù Mạnh Văn Phi đã thích Trần Tử Mặc nhiều năm lắm rồi, nhưng suy cho cùng vẫn hơi sợ anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.