• 1,113

Chương 889: Ngoại truyện ii: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (25.2)



Thế có nghĩa là nhờ cô Lục nên mới có tấm thiệp mời đó à?
Giám đốc bộ phận chiến lược tò mò hỏi.


Cũng không hẳn, cô giáo t8ôi Tang Ngữ, là bà chủ của nhà họ Ôn, trùng hợp hôm nay là sinh nhật của cô ấy, tôi tới thành phố Vũ chúc mừng, vừa hay Tổng Giám đố3c Trần của mọi người cũng ở đây. Lâu lắm rồi tôi không tụ họp với anh ấy, nên đã bảo anh ấy tới nhà họ Ôn ăn cơm, còn chuyện giữa cá9c anh và Tập đoàn Dực Hoa thì tôi cũng mới biết thôi.


Mọi người đều hiểu, nhờ có Lục Chi Lộ nên Trần Tử Mặc mới được tới nh6à họ Ôn, nhưng cô nói như vậy khiến người ta rất thoải mái.

Cô Lục, vậy…

Trần Tử Mặc quay đầu nhìn Phạm Tiêu:
Sắp xếp xong phòng cho cô Lục chưa?


Xong rồi.


Được, tôi biết rồi.

Kỳ thực Trần Tử Mặc vẫn luôn biết những gì mà Mạnh Văn Phi đã làm sau khi về nước, nhưng Phạm Tiêu không hiểu vì sao Trần Tử Mặc lại để mặc như thế.

Lục Chi Lộ ở tầng nào?
Trần Tử Mặc hỏi.
Trần Tử Mặc nghe cô ta nói, vừa rồi anh không hề nói đến tên của Lục Chi Lộ, sao Mạnh Văn Phi lại biết?

Văn Phi, nếu em ở trong nước không quen thì anh có thể đưa em về nước Y.

Mạnh Văn Phi cắn môi:
Em xin lỗi… Ý em không phải như thế… em chỉ…

Cho dù Lục Chi Lộ thích Trần Tử Mặc thì chắc chắn con gái mình mới là quan trọng nhất.
Không một ai có thể thích Trần Tử Mặc suốt từ năm sáu tuổi đến tận khi hai mươi mốt tuổi như cô ta!
Trong phòng, Mạnh Văn Phi gào khóc xé lòng, mãi cho đến khi chiếc điện thoại trong tay rung lên liên tục, cô ta mới dừng lại.

Chuyện này không cần nói ra bên ngoài.

Phạm Tiêu vội vàng gật đầu:
Được, tôi biết rồi.

Phạm Tiêu ra khỏi phòng Trần Tử Mặc, dường như vẫn chưa hoàn hồn lại.

Anh Tử Mặc.

Trần Tử Mặc quay đầu nhìn cô ta.

Anh Tử Mặc, anh không thể thích Lục Chi Lộ được, con gái cô ta đã năm tuổi rồi, cô ta không xứng với anh.

Trần Tử Mặc cúi đầu chống bàn, cầm bút máy viết lên tập tài liệu.

Lục Thiển Thiển là con gái của anh trai Lục Chi Lộ, mẹ cô bé mất rồi.

Lúc này, đôi mắt Phạm Tiêu mở thật to.
Cô ta cầm điện thoại lên, nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình, bèn ấn nút bắt máy, khóc càng ấm ức hơn:
Bố ơi…


Trần Tử Mặc về phòng được một lúc thì Phạm Tiêu tới gõ cửa.
Cô ta biết, Trần Tử Mặc giận mình thật rồi.
Giờ khắc ấy, Mạnh Văn Phi tức đến mức suýt thì đập tan túi đựng laptop trong tay.
Tất cả là tại Lục Chi Lộ mách Trần Tử Mặc nên anh mới giận cô ta như thế!

Vậy cô Lục cũng là chuyên gia tâm lý về mặt trinh sát hình sự sao?
Nhân viên ấy hỏi tiếp.
Lục Chi Lộ lắc đầu:
Không phải, tôi theo lối tâm lý học cơ bản, đương nhiên, tâm lý học phạm tội chỉ là một chuyên ngành phụ của cô Tang thôi, thành công của cô ấy không chỉ có thế.

Nhân viên kia nhìn Lục Chi Lộ, trong lòng dâng lên sự tôn kính.

Ừm, cậu dẫn cô ấy đi nghỉ ngơi đi.

Phạm Tiêu nhìn Lục Chi Lộ:
Cô Lục, để tôi dẫn cô đi nghỉ ngơi.

Lục Chi Lộ gật đầu, đi theo Phạm Tiêu ra ngoài.
Trần Tử Mặc thản nhiên liếc nhìn:
Hôm nay mọi người cũng vất vả rồi, đêm nay ngủ sớm cho lại sức, ngày mai lấy ra trạng thái tốt nhất để làm việc.

Câu nói của Trần Tử Mặc khiến mọi người hoàn hồn lại, ngoài bộ phận chiến lược và bộ phận marketing, những bộ phận khác đều thu dọn đồ đạc để ngày mai về thành phố Vân.
Trần Tử Mặc dặn dò Lư San mấy câu rồi cũng ra khỏi phòng họp, nhưng chưa đi tới thang máy thì Mạnh Văn Phi đã đuổi theo.

Tang Ngữ có phải chuyên gia tâm lý học về nước trong vinh dự mấ5y năm trước không?
Một nhân viên có hứng thú với tâm lý học hỏi.

Đúng thế.
Lục Chi Lộ cười.
Nhân viên kia sững người, Tang Ngữ có thể nói là nhân vật truyền kỳ trong lĩnh vực tâm lý học, nhất là về phương diện trinh sát hình sự, ‘Tâm lý học phạm tội’ của bà ấy là môn học bắt buộc của mỗi một người mới vào ngành.

Cùng tầng với anh… ngay phòng bên cạnh.

Trần Tử Mặc ngẩng đầu nhìn anh ta.

Hơ… Khách sạn sắp xếp mà, không phải tôi.
Trông Phạm Tiêu có vẻ như đang chột dạ.

Tổng Giám đốc Trần, tôi đã hỏi rồi, trước khi tới thành phố Vũ, cô Mạnh từng tới bệnh viện Hi Nhân, còn nữa…


Còn gì?
Trần Tử Mặc nhíu mày.
Phạm Tiêu nhìn anh:
Cô ấy đã đi ăn cơm trưa với Lý Huệ San của bộ phận thư ký.

Mạnh Văn Phi về phòng, quăng túi laptop sang một bên, nằm vật ra giường gào khóc.
Từ nhỏ đến lớn cô ta chưa bao giờ cảm thấy ấm ức như hôm nay, kể cả lúc bị Trần Tử Nhiễm đánh.
Trên thế giới này không một ai thích Trần Tử Mặc hơn cô ta được nữa.
Trần Tử Mặc và thang máy, Mạnh Văn Phi lại định đuổi theo.

Chúng ta không cùng một tầng, em đi thang máy khác đi.

Mạnh Văn Phi dừng bước, nhìn Trần Tử Mặc đóng cửa thang máy lại.
Dứt lời, Lục Chi Lộ đi theo Phạm Tiêu ra khỏi phòng họp.
Nhân viên kia nhìn theo bóng lưng cô, rõ ràng là một chuyện đáng để tự hào, nhưng không biết vì sao nghe giọng cô chẳng có gì là khoe khoang cả.
Giọng điệu rất thản nhiên, nhưng lại khiến người ta vô thức ngưỡng mộ.
Lúc đi ngang qua nhân viên tò mò vừa rồi, Lục Chi Lộ quay đầu nhìn anh ta:
Tôi làm việc ở bệnh viện Hi Nhân, sau này nếu có vấn đề về tâm lý học thì có thể tới tìm tôi, cứ hẹn trước ở phòng khám khoa tâm thần là được.


Khoa tâm thần?


Ừm, tôi có cả bằng về tâm lý học và tâm thần học.

Đang định đi ra khỏi phòng thì Trần Tử Mặc lại gọi anh ta lại.

Đợi đã.

Phạm Tiêu dừng bước, quay đầu nhìn Trần Tử Mặc.
Thấy Trần Tử Mặc không nói gì nữa, Phạm Tiêu lên tiếng:
Vậy tôi về nghỉ ngơi đây.


Ừm.

Phạm Tiêu thở dài một hơi, kể từ lúc anh ta mất tập trung trong lúc lái xe đến giờ, anh ta cứ cảm thấy Trần Tử Mặc rất quạu.

Lục Chi Lộ là bạn anh, sau này đừng lấy bất cứ lý do gì quấy rối cô ấy, cũng đừng sai người đi điều tra linh tinh.

Mạnh Văn Phi sững sờ, Lục Chi Lộ mách lẻo với Trần Tử Mặc rồi hả?!
Vì thế, cô ta càng chán ghét Lục Chi Lộ hơn.
Lục Thiển Thiển không phải con gái ruột của Lục Chi Lộ?

Nghĩ lại thì đúng là lúc trước anh ta chưa từng nghe thấy Lục Thiển Thiển gọi Lục Chi Lộ là mẹ, người mà cô bé thường xuyên nhắc tới là cô Sáu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.