• 1,113

Chương 890: Ngoại truyện ii: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (26.1)



Ừm, được.


Phạm Tiêu đang định mở cửa vào phòng.


Phạm Tiêu.
Lư San gọi anh ta lại.



Phạm Tiêu bó tay, rõ ràng vừa rồi Lục Chi Lộ đang chờ sếp mình mở miệng, kết quả anh lại chẳng nói chẳng rằng gì cả.
Không bao lâu sau khi về thành phố Vân, Lục Chi Lộ nhận được tin nhắn của Trần Tử Nhiễm, nói là Thẩm Thiên Trường đã về nước rồi, đang ở thành phố Phong.
Lúc ra khỏi sân bay, Lục Chi Lộ bỗng nhớ tới vụ đánh cược với Trần Tử Mặc lần trước.

Trần Tử Mặc, lần trước là coi như anh thua đúng không?
Lục Chi Lộ lên tiếng nhắc nhở.

Ừm.

Lục Chi Lộ và Lục Chi Vũ lập tức tới thẳng bệnh viện của Thẩm Thiên Trường, Trần Tử Nhiễm và Thịnh Lam đang chờ trong bệnh viện rồi.
Nhìn Thẩm Thiên Trường nằm trên giường bệnh, Lục Chi Vũ không chịu nổi, đứng trong đó một lát là đi ra ngoài ngay.
Lục Chi Lộ nhìn Thẩm Thiên Trường, trông có vẻ rất bình tĩnh.
Lục Chi Lộ không nói được gì nữa, bọn họ nghe được tin của Thẩm Thiên Trường là đều rối loạn hết cả lên.
Còn một khoảng thời gian nữa mới tới giờ bay, Lục Chi Lộ gọi điện thoại cho vú Trần, bảo bà ấy chiều nay đi đón Lục Thiển Thiển, ngẫm nghĩ rồi lại gọi cho Trần Tử Mặc.

Tôi sắp tới thành phố Phong mấy ngày, anh có thể chăm sóc Tiểu Nguyệt giúp tôi được không?


Vì sao chị không nói với em từ trước?
Lục Chi Lộ nhíu mày lại.
Lục Chi Vũ chuyển mắt nhìn màn hình điện thoại:
Có gì đâu mà nói, em nuôi Thiển Thiển đã đủ vất vả rồi, hơn nữa không uống sữa mẹ chị thì vừa hay chị có thể giảm cân.

Lục Chi Vũ không hề biết nói dối, không biết đã lén khóc mấy lần nữa.
Nghe nói cô gái nào cũng có vài ngày như thế.
Thôi bỏ đi, anh ta chẳng thèm chấp với cô.

Hai người cùng nhau tới sân bay, Lục Chi Lộ mở miệng hỏi:
Chị tới thành phố Phong như thế này, Tiểu Thảo phải làm sao?

Lục Chi Vũ không cho đặt tên chính, chỉ tự cho em bé tên ở nhà là Tiểu Thảo, mong cô bé có sức sống mãnh liệt như ngọn cỏ.

Chẳng phải em cũng dàn xếp xong xuôi cho Thiển Thiển rồi đấy thôi?


Ý tôi là đi hai người thì chi phí sẽ giảm bớt, anh có muốn đi với tôi không?

<6br>Phạm Tiêu nhíu mày:
Cô đi đi, chứ chắc tôi không đi được đâu, phải có một người ở bên cạnh Tổng Giám đốc Trần chứ. Hơn nữa bao 5năm qua Tổng Giám đốc Trần cũng đâu có bạc đãi cô, cô không có nổi số tiền đó hả?

Sắc mặt của Lư San tối sầm lại:
Phạm Tiêu, có phải anh bị ngu không?


Vô duyên vô cớ cô mắng tôi làm gì!

Đám nhân viên tiếc nuối không thôi.
Phạm Tiêu đi tới cạnh Trần Tử Mặc:
Tổng Giám đốc Trần, vì sao vừa rồi anh không để bác sĩ Lục đi cùng chúng ta?


Tự cô ấy không muốn mà.

Vừa trò chuyện điện thoại với Trần Tử Nhiễm xong thì Lục Chi Vũ cũng gọi tới. Bọn họ không nói nhiều, từ trước đến nay Lục Chi Vũ thuộc phái hành động, chỉ thông báo với Lục Chi Lộ là cô ấy đã đặt vé máy bay tới thành phố Phong trong ngày rồi.
Lục Chi Lộ nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa công việc rồi lái xe tới phòng làm việc của Lục Chi Vũ.
Lục Chi Vũ ở cữ xong là quay lại đi làm, trong suốt quãng thời gian mang thai, cô ấy tăng hơn những mười cân, còn ở nhà nữa thì trầm cảm mất thôi.
Ngày hôm sau, Lục Chi Lộ theo người của Tập đoàn Trừng Phong về thành phố Vân.
Lục Chi Lộ thật sự rất bội phục Trần Tử Mặc, họp với nhân viên ngay cả trên máy bay.
Vậy nên từ lúc lên máy bay cho đến lúc xuống máy bay, bọn họ chỉ nói với nhau vài câu mà thôi.

Coi như tôi chưa nói gì!

Lư San mở cửa vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Phạm Tiêu đứng lơ ngơ tại chỗ, chỉ là không đi du lịch với cô ấy thôi mà, có nhất thiết phải nổi cáu thế không?
Lục Chi Lộ hài lòng gật đầu, không giả vờ mất trí là được.

Vậy thì hẹn trước đấy nhé, cuối tuần anh phải cùng tôi và Thiển Thiển tới khu vui chơi.


Được, nhưng phải chờ tôi qua đợt bận rộn này đã.

Lục Chi Y sửng sốt.

Bị thương rất nặng, Phong Diệc Hành đưa về thành phố Phong rồi, đến giờ vẫn đang hôn mê trong bệnh viện.


Anh sẽ tới thành phố Phong.


Không thành vấn đề, đến lúc đó tôi sẽ nói với anh ấy giúp cô.

Lư San cắn môi, nhỏ giọng nói một câu:
Anh có mu9ốn đi với tôi không?


Gì cơ?

Tất cả mọi người nhìn cô, nhất là mấy nam nhân viên, còn bày ra vẻ mặt sùng bái mong chờ.
Lục Chi Lộ nhìn Trần Tử Mặc một cái:
Thôi, tôi tự lái xe tới sân bay mà, các anh đi trước đi.

Nói xong, cô kéo va li của mình, để lại một bóng lưng phóng khoáng.

Không thành vấn đề.

Đoàn người lấy hành lý xong, chuẩn bị tới nhà để xe của sân bay.

Bác sĩ Lục, cô không đi cùng chúng tôi à?
Phạm Tiêu mở miệng.
Thẩm Thiên Trường về nước, nhưng Trần Tử Nhiễm lại là người gửi tin nhắn, Lục Chi Lộ lập tức phát hiện ra điều bất thường.
Cô gọi điện thoại cho Trần Tử Nhiễm, quả nhiên, Thẩm Thiên Trường đang hôn mê nằm trong bệnh viện.
Lục Chi Lộ cầm điện thoại mà run rẩy bàn tay.

Hử?


Thượng lộ bình an.


Được.


Không thành vấn đề.
Trần Tử Mặc trả lời rất dứt khoát.

Trần Tử Mặc, Thiên Trường về nói chuyện rồi, đang ở thành phố Phong.

Đầu bên kia im lặng mấy giây:
Tôi biết.

Lục Chi Lộ cười lạnh:
Đúng là anh nên đi.

Ai không đi thì không nói làm gì, nhưng Lục Chi Y phải đi, chỉ vì một lần ích kỷ của anh ta nên người khác mới phải trả một cái giá thảm trọng như thế.

Tiểu Lộ…

Lục Chi Lộ tắt máy, lại gọi cho Lục Chi Y.

Tiểu Lộ.


Thẩm Thiên Trường từ nước M về rồi.

Lục Chi Vũ ngước mắt nhìn cô:
Tiểu Thảo không uống sữa mẹ.


Cái gì?


Chị từng ăn Saro, sợ vẫn còn sót lại trong cơ thể, bác sĩ nói không nên dùng sữa mẹ thì sẽ an toàn hơn.

Lục Chi Lộ tắt điện thoại.
Thẩm Thiên Trường bị thương, điều ấy sẽ chỉ khiến cô hận Lục Chi Y hơn.
Lục Chi Lộ quay trở lại, Lục Chi Vũ đang cầm điện thoại, gửi bản thiết kế cho trợ lý.

Chị dàn xếp xong Tiểu Thảo rồi chứ?


Dàn xếp cái gì?

Lục Chi Lộ nhìn ngực cô ấy:
Tiểu Thảo vẫn trong giai đoạn uống sữa.

Ánh mắt của Lục Chi Lộ lạnh hẳn đi, Hứa Khanh Nguyệt chết một trăm lần cũng chưa hết tội.
Bọn họ im lặng một lúc là tới thời gian lên máy bay.
Hai tiếng sau, máy bay đáp xuống thành phố Phong.

Con bé bị thương thế nào?


Bị trúng đạn.
Trần Tử Nhiễm nói.

Bao giờ mới tỉnh?

Phạm Tiêu quay đầu lại8.

Sao vậy?

Lư San nhìn anh ta:
Sau khi về thành phố Vân, tôi muốn xin nghỉ với Tổng Giám đốc Trần để đi du lịch.3

Lục Chi Lộ hơi ngẩn ngơ, vậy nên lần trước tới thành phố Phong, có phải anh đã gặp Thẩm Thiên Trường rồi không?

Vậy tôi tắt máy đây, sắp lên máy bay rồi, Thiển Thiển làm phiền anh.


Lục Chi Lộ.


Em không rõ lắm, nhưng bác sĩ nói tình hình khôi phục tương đối khả quan, chắc là sẽ nhanh thôi.


Lục Chi Lộ gật đầu:
Ừm, chị đi xem chị Tiểu Vũ thế nào rồi.


Dứt lời, cô đang định xoay người đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.