Chương 891: Ngoại truyện ii: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (26.2)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1374 chữ
- 2022-02-19 09:30:26
Chị Tiểu Vũ, Tiểu Cửu vẫn còn sống.
Lục Chi Vũ sững sờ, quay đầu sang nhìn cô, giọng nói cũng run rẩy:
Thật sao?
8
Ừm, Tiểu Nhiễm không lừa chúng ta đâu.
Ở một bên khác.
Lục Chi Vũ vừa trở lại khách sạn là chuông điện thoại bắt đầu vang lên.
Lục Chi Lộ tiếp tục nói.
Lục Chi Lộ, hôm nay em uống nhầm thuốc à?
Lục Chi Vũ lườm cô.
Dù sao tình huống của chị Tiểu Vũ và anh rể Năm cũng khác với Thiên Trường và Lục Chi Cửu…
Lục Chi Lộ cụp mắt xuống:
Đúng là không giống, nhưng chị Tiểu Vũ mà cứ né tránh mãi thì chỉ làm hao mòn tình cảm của nhau thôi. Khi xưa anh rể Năm đã làm hao mòn tình cảm của chị Tiểu Vũ mới dẫn đến kết quả ngày hôm nay. Nhưng trên thực tế, lúc trước anh rể Năm chỉ không thích chị ấy nên mới từ chối bằng một cách mà chị ấy không chấp nhận được, đó không phải lỗi lầm to tát đến mức không thể tha thứ. Nếu chị Tiểu Vũ không còn tình cảm với anh ấy nữa thì hoàn toàn không cần đồng ý lời cầu hôn của anh ấy, một đằng thì không nỡ buông bỏ, một đằng lại dùng cái cách kỳ quặc ấy để trừng phạt đối phương, nhưng thực ra cũng là trừng phạt chính mình.
Chị Tiểu Vũ, năm đó rõ ràng em biết kế hoạch của Lục Chi Y, chỉ cần e6m nói ra, cho dù chỉ một câu thôi thì cũng đã không tạo thành kết quả như vậy.
Vậy nên, làm sao cô có thể không tự trác5h được? Chuyện ấy như một căn bệnh trong lòng cô, không thể chữa trị được.
Những lời ấy khiến Thịnh Lam ngây ra như phỗng.
Chị Sáu… không hổ là dân tâm lý học.
Lục Chi Lộ tựa vào lòng cô ấy:
Em không xứng được chữa trị.
Trong lòng Lục Chi Lộ, cô cũng giống như Lục Chi Y, đều là người không đáng nhận được sự tha thứ.
Sao chị phải nói cho anh ta biết? Chuyện của người nhà họ Lục, liên quan gì tới anh ta?
Trần Tử Nhiễm cạn lời, bao giờ hai người này mới xong chuyện đây.
Không phải chị ấy đang giận chị, mà là giận anh rể Năm, giận vì ngay cả câu thích ấy cũng là do chị nói thay cho anh rể Năm.
Trần Tử Nhiễm còn nói được gì nữa, đối với Lục Chi Lộ, cô chỉ có thể sùng bái thôi.
Trần Tử Nhiễm bĩu môi:
Em có phải vợ anh ấy đâu.
…
Mấy người ở bệnh viện suốt một buổi chiều, đến giờ ăn tối mới ra khỏi bệnh viện.
Trần Tử Nhiễm đặt phòng ở nhà hàng gần đó, bởi vì tâm trạng của mấy anh em nhà họ Lục không được tốt, vậy nên bầu không khí trong bữa tối cũng rất ngột ngạt.
Diệp Lăng Nam gọi điện thoại cho cô suốt một ngày rồi.
Cô không nhịn được bắt máy.
Nhìn vẻ mặt nặng nề của bọn họ, Trần Tử Nhiễm định tìm chuyện gì đó để di dời sự chú ý.
Chị Tiểu Vũ, sao anh rể Năm không tới?
Trần Tử Nhiễm mở miệng hỏi.
Thấy đôi mắt của cả hai đều đỏ, Trần Tử Nhiễm biết bọn họ vừa khóc.
Cô không khỏi cảm thấy may mắn vì không nói tin này cho bọn họ biết ngay từ đầu. Nếu để bọn họ nhìn thấy tình trạng nguy kịch của Thẩm Thiên Trường lúc đầu thì có thể bọn họ sẽ càng suy sụp hơn ấy chứ.
Không phải chứ, ít nhất anh rể Năm cũng có quyền biết chuyện mà, lúc trước ở thành phố Vân, anh ấy cũng giúp Tài chính Thiên Nhiên rất nhiều.
Vậy tự em nói đi, sao phải bắt chị nói với anh ta?
Keng…
Lục Chi Vũ đột nhiên quăng đũa xuống rồi đứng lên:
Tôi không ăn nữa, về khách sạn đây.
Mặc dù Lục Chi Lộ có vai vế là chị, nhưng cũng chỉ lớn hơn Lục Chi Cửu vài tháng thôi. Có đôi khi, Lục Chi Vũ cảm thấy mình chẳng hoàn thành trách nhiệm của một người chị gì cả, Lục Chi Lộ còn giống chị cô hơn.
Lục Chi Vũ lau nước mắt cho cô:
Em học nhiều như thế, còn học tâm lý học, chữa cho bao nhiêu bệnh nhân, sao không tự chữa cho mình đi.
Có người muốn ở bên nhau, nhưng bọn họ không tốt số như vậy, thậm chí đến cuối cùng còn âm dương cách biệt. Chị Tiểu Vũ, đối với một số người, thứ mà chị dễ dàng có được chính là hy vọng xa vời của người khác, đừng lãng phí sự ưu ái của ông trời nữa.
Câu nói ấy của Lục Chi Lộ khiến tất cả mọi người lặng thinh, bởi vì ai cũng biết, người ‘âm dương cách biệt’ mà Lục Chi Lộ đang nói tới là ai.
Bọn họ ở lối thoát hiểm một lúc, đến khi về phòng bệnh thì Lục Chi Y cũng tới rồi.
Lục Chi Vũ gọi một tiếng ‘anh Cả’, Lục Chi Lộ thì chỉ lạnh mặt.
Trước kia anh rể Năm không thích chị, nhưng bây giờ anh ấy chỉ thích chị.
Lục Chi Lộ nhấn mạnh.
Mọi người nhìn hết sang Lục Chi Lộ, ngay cả Trần Tử Nhiễm cũng thộn mặt ra, bởi vì Lục Chi Lộ không phải người thích nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác.
Vừa rồi nhìn thấy Thẩm Thiên Trường như thế, Lục Chi Vũ đã nghĩ tới kết quả3 xấu nhất rồi, bây giờ nghe thấy vẫn còn hy vọng, cô ấy thở phào một hơi.
Lục Chi Vũ nhìn Lục Chi Lộ:
Tiểu Lộ, chuyện ấ9y đã qua nhiều năm lắm rồi, em đừng tự trách nữa.
Khuôn mặt của Lục Chi Vũ lúc xanh lúc đó:
Rốt cuộc Diệp Lăng Nam đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho mấy đứa mà ai cũng tới nói đỡ cho anh ta vậy? Có để yên cho chị ăn cơm không hả?
Không phải bùa mê thuốc lú gì hết, điều em nói là sự thật.
Lục Chi Vũ, em đi đâu rồi hả?
Diệp Lăng Nam suýt thì phát điên.
Nói đến đây, nước mắt của Lục Chi Lộ cũng lăn dài trên má.
Trái tim Lục Chi Vũ thắt lại, cô ấy vươn tay ra ôm Lục Chi Lộ:
Khi ấy em mới mười tuổi, không trách em được.
Sau khi Lục Chi Vũ đi, bọn họ cũng không ở lại lâu.
Lục Chi Lộ muốn về bệnh viện với Thẩm Thiên Trường, Trần Tử Nhiễm cũng không ngăn cản.
Dứt lời, cô ấy xoay người đi ra ngoài.
Nhìn cảnh ấy, Trần Tử Nhiễm không biết phải nói gì, bởi vì trước kia cô luôn cảm thấy không thể có chuyện Lục Chi Lộ và Lục Chi Vũ cãi nhau được.
Làm sao mà chị biết được.
Lục Chi Vũ hằm hè.
Chị không nói chuyện của Thiên Trường cho anh ấy biết sao?
Phân tích tình cảm của người khác mà cũng thấu triệt như thế.
Nhưng bây giờ chị Tiểu Vũ giận như vậy…
Chị Tiểu Vũ, anh rể Năm thích chị.
Lục Chi Lộ bỗng mở miệng.
Câu nói ấy khiến mọi người trên bàn cơm đều sửng sốt.
Bọn họ tạm biệt nhau ở cửa nhà hàng, Trần Tử Nhiễm về biệt thự Bộ trưởng, Thịnh Lam và Lục Chi Y về khách sạn.
Lục Chi Vũ thở dài một hơi, trông thì có vẻ như Lục Chi Lộ không phải người thích chấp nhặt với người khác, nhưng trên thực tế cô cố chấp hơn bất kỳ ai.
Hình như cố chấp nó là gene di truyền của nhà họ Lục rồi thì phải, bọn họ muốn loại bỏ cũng không được.
Tôi đi đâu anh quản được chắc!
Em bỏ chồng bỏ con, vô trách nhiệm như thế mà anh còn không được quản à?
Vốn đã bị Lục Chi Lộ chọc vào nỗi đau rồi, bây giờ Diệp Lăng Nam lại quát cô, Lục Chi Vũ cũng không kìm được cơn tức:
Đúng thế, tôi vô trách nhiệm, tôi bỏ chồng bỏ con đấy, anh làm gì được tôi?!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.