• 1,113

Chương 895: Ngoại truyện ii: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (29.2)



Bác nói quá lời rồi, là tại cháu và Lục Chi Lộ khiến bác phải bận tâm.
Cận Tu Hàn lên tiếng.

Vốn dĩ Lục Chi Lộ8 định nhịn đến lúc kết thúc bữa tiệc này sẽ giải thích rõ ràng.

Cận Tu Hàn, xét về một số phương diện, anh rất ưu tú, tôi biết trong giới thượng lưu ở thành phố Vân, anh cũng nhận được sự chú ý của mọi người, anh hoàn toàn không đáng lãng phí thời gian với một người không quan tâm tới anh, bởi vì nếu dành thời gian đó cho người khác, anh sẽ thu hoạch được nhiều hơn. Chúng ta đều là người trưởng thành, Trần Tử Mặc là Trần Tử Mặc, anh là anh, đừng chơi trò so sánh ấu trĩ như vậy.

Cận Tu Hàn hít sâu một hơi, anh ta luôn không phản bác được những lời nói của Lục Chi Lộ, cô là bác sĩ tâm lý đã chữa bệnh cho anh ta, đồng thời cũng là cô gái mà anh ta không thể khống chế được.
Phòng riêng của nhà hàng này dùng loại cửa khác bình thường, trên cửa có một tấm kính trong suốt, có thể nhìn vào bên trong.
Lục Chi Lộ đi lùi lại đứng ở cửa nhìn vào trong.
Lục Chi Lộ khom lưng, rón rén rời khỏi cửa phòng riêng.
Lúc đi qua khúc cua, Lục Chi Lộ mới đứng thẳng lên, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chính mẹ cô nhầm lẫn, sự tu dưỡng của cô không 3cho phép cô làm sượng mặt mẹ mình ngay trước mặt mọi người.
Nhưng ăn đến một nửa, nghe tiếng cười nói của những9 người khác, cô thật sự không ăn nổi nữa, bèn đứng lên nói:
Con đi toilet đây ạ.

Cận Tu Hàn cắn răng:
Tôi thật sự không biết mình thua kém Trần Tử Mặc ở đâu, anh ta có gì tôi cũng có, anh ta có thể cho cô thứ gì thì tôi cũng có thể cho cô thứ đó. Điều quan trọng nhất là tôi thích cô hơn anh ta, vì sao anh không chịu cho tôi một cơ hội nào?

Lục Chi Lộ thừa nhận là mình vừa bị chọc trúng vào chỗ đau.
Mấy phút sau, Lục Chi Lộ lại vào phòng ăn.
Cô không nhớ số phòng, chỉ lần theo phương hướng đại khái trong trí nhớ.

Tửu lượng của anh không tốt, uống ít thôi.


Tôi biết.


Ừm, anh về trước đi, tôi sẽ về ngay.

Cận Tu Hàn không nói thêm nữa, xoay người về phòng ăn.
Đúng là Trần Tử Mặc thật, bên cạnh anh còn có Mạnh Văn Phi.
Ngoài bọn họ ra thì còn có ba người nữa, một người là Nguyễn Diệc Thanh, mẹ của Trần Tử Mặc, hai người đàn ông trung niên còn lại thì Lục Chi Lộ không biết.
Lục Chi Lộ mắng thầm một câu, vừa rồi vẫn bị nhìn thấy rồi…
Cô xoay người lại, nở nụ cười cứng ngắc:
Ha ha, trùng hợp quá, anh cũng ăn cơm ở đây à?

Thực ra cô cũng không nhìn thấy thứ gì không nên nhìn, vì sao cứ có cảm giác như đang ăn trộm vậy?
Thấy phòng mình ở cách đó không xa, cô đang định đi tới đó.
Anh ta chưa bao giờ lãng phí thời gian với thứ không nằm trong tầm kiểm soát của mình, nhưng Lục Chi Lộ lại là ngoại lệ.
Rõ ràng là tìm cô để chữa bệnh, nhưng đến cuối cùng, anh ta lại mắc phải căn bệnh vô phương cứu chữa.
Cận Tu Hàn nhìn cô:
Lục Chi Lộ, rốt cuộc tôi có điểm nào khiến cô ghét tôi như thế? Tôi có thể sửa.


Anh không có điểm nào làm tôi ghét, nhưng cũng không có điểm nào để tôi thích anh.


Lục Chi Lộ.

Một giọng nói vang lên từ đằng sau.
Hai người đứng im lặng một lúc trên ban công.

Quay về đi, ra ngoài lâu quá rồi.
Cận Tu Hàn lên tiếng.

Lục Chi Lộ,5 tôi không hề biết là sẽ có bữa cơm hôm nay.


Tôi biết.

Sau khi Lục Chi Lộ ra ngoài,6 Cận Tu Hàn cũng đặt đũa xuống, lẳng lặng đi theo cô.
Hai người đi tới ban công bên ngoài.
Trần Tử Mặc cất bước đi tới trước mặt cô.
Đến khi anh tới gần, Lục Chi Lộ mới ngửi thấy mùi rượu trên người anh.
Nếu anh ta biết từ trước thì cô sẽ không nhịn đến lúc này.

Lát nữa kết thúc, tôi sẽ giải thích rõ với bố mẹ tôi, mong là anh cũng như thế.


Chú Mạnh? Bố của Mạnh Văn Phi?


Đúng thế.

Lúc đi tới cửa một phòng ở khúc cua, Lục Chi Lộ bất chợt dừng bước.
Hình như… cô vừa thấy Trần Tử Mặc thì phải.
Lục Chi Lộ suýt thì chạm vào ánh mắt của anh, cô giật mình, vội vàng ngồi xổm xuống.
Cái hành động nhìn lén thật sự là rất mất lịch sự.
Một lát sau, dường như người trong phòng cảm nhận được rằng có người đang nhìn lén.
Trần Tử Mặc nhíu mày ngước mắt lên.
Có vẻ như đây cũng là một bữa cơm gia đình, chỉ không biết nó có khiến người ta như ngồi đống lửa giống bữa cơm của cô không thôi.
Lục Chi Lộ đứng ở cửa suy nghĩ vẩn vơ.

Anh vừa uống rượu à?


Ừm, bố tôi không uống được, tôi phải uống một ít với chú Mạnh.

Lục Chi Lộ nhìn anh, chắc không phải anh say rồi đấy chứ?

Vậy… không có việc gì thì tôi về phòng đây.


Có việc.


Lục Chi Lộ sửng sốt.


Lục Chi Lộ, tôi có chuyện cần cô giúp.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.