• 1,113

Chương 899: Ngoại truyện ii: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (32)



Trần Bạc Hiên là?
Lý Nhược Cần hỏi.


Con trai của ông Trần ở Tĩnh Nam.

Lục Thiển Thiển vội vàng nhắm miệng lại, nghe lời gật đầu.

Cháu mau về phòng ngủ trước đi.

Cô cất điện thoại đi, tới đẩy Trần Tử Mặc:
Tử Mặc, về nhà thôi.

Trần Tử Mặc nằm im không động đậy gì.

Cháu về phòng ngủ đi, mau lên.


Nhưng cô Sáu vẫn chưa chúc ngủ ngon với chú Trần.

Là cháu trai của ông Trần thì ông cũng yên tâm, chắc hẳn Lục Diệu Nhung cũng không phản đối, nhưng tưởng tượng tới chuyện Lục Chi Lộ sắp phải lấy chồng, trong lòng ông bỗng thấy rất khó chịu.

Để cháu uống vài chén với bác.

May mà Trần Tử Mặc không có thói quen xấu nào hết, uống say nhưng rất yên lặng. Lục Chi Lộ dìu anh lên giường, anh xoay người ngủ luôn.
Cô đứng lên vào toilet, bưng một chậu nước ấm ra lau tay và mặt cho anh, nhưng vừa ra ngoài thì đã thấy Lục Thiển Thiển mặc đồ ngủ đứng ở cửa phòng mình, đôi mắt mơ màng buồn ngủ nhìn cô.

Haizz, Tiểu Lộ, con thật là, có bạn trai mà không nói với bố mẹ, gây ra vụ hiểm lầm ngày hôm nay, tự nhiên làm mọi người lúng túng.
Lý Nhược Cần lại phàn nàn một câu.
Vừa rồi lúc ra về, sắc mặt của mẹ con Cận Tu Hàn sắp đen thành than rồi.
Lục Chi Lộ cạn lời, mẹ tự ý quyết định, bây giờ còn đổ lỗi cho con.

Được rồi, mọi chuyện đã rõ ràng rồi thì không cần nhắc lại nữa. Cháu có biết uống rượu không?
Lục Cảnh Trung nhìn Trần Tử Mặc.

Cô Sáu, cô hung dữ với chú Trần quá!
Lục Thiển Thiển lên án.
Lục Chi Lộ nghệt mặt ra, cô dữ dằn lắm sao? Nhưng ai bảo anh gọi lung tung cơ chứ!
Lục Chi Lộ sầm mặt lại:
Em không phải mẹ anh!

Vừa nói, cô vừa dùng lực lau mặt cho Trần Tử Mặc. Mặt của anh vốn đã đỏ rồi, cô lau một lượt như vậy lại càng đỏ hơn.

Cô Sáu, cô về rồi ạ.

Lục Chi Lộ bưng chậu nước, nói:
Ừm, cô đánh thức Thiển Thiển rồi à?

Thấy bọn họ say bí tỉ như thế, Lý Nhược Cần gọi tài xế của nhà mình tới dìu Lục Cảnh Trung ra ngoài. Lục Chi Lộ cũng gửi tin nhắn cho Nguyễn Diệc Thanh, kết quả Nguyễn Diệc Thanh lại nhắn lại rằng bà và Trần Bạc Hiên đã đi rồi. Trần Tử Mặc uống say, không cần đưa về biệt thự nhà họ Trần nữa, bởi vì trong nhà có một người tàn tật, bà không có thời gian chăm sóc ma men. Bà ấy còn nói, nếu Lục Chi Lộ không tiện thì quăng anh vào một phòng nào đó trong khách sạn là được.
Lục Chi Lộ cạn lời, không ngờ ở nhà, địa vị của Trần Tử Mặc lại thấp như thế…
Mặc dù cô và Trần Tử Mặc đã xác định mối quan hệ rồi, nhưng để bọn họ thấy cảnh này giữa nửa đêm nửa hôm thì vẫn rất xấu hổ.

Vậy cháu phải ngoan đấy, không được nói lớn tiếng nhé.


Nhưng Thiển Thiển muốn gặp chú Trần.

Lục Chi Lộ bất đắc dĩ, đôi co nữa thì cả vú Trần và thím Trương đều tỉnh mất.
Bình thường người lớn trong nhà gặp Lục Thiển Thiển đều sẽ rướn mặt ra bảo cô bé hôn, Lục Thiển Thiển tưởng đó là một cách để biểu đạt sự yêu quý.
Lục Chi Lộ tự trách, là do mình dạy không đúng, cô không có tư cách trách Lục Thiển Thiển.

Mẹ, rót cho con cốc nước…
Trần Tử Mặc lẩm bẩm.
Lục Chi Lộ còn chưa kịp phản ứng gì thì Lục Thiển Thiển đã nhanh nhảu chạy ra phòng khách rót nước cho Trần Tử Mặc.
Trần Tử Mặc thản nhiên nhìn cô một cái, ý của anh đã rõ ràng lắm rồi, cho dù có gặp rồi thì anh cũng không nhớ.
Lục Chi Lộ trợn trắng mắt, không nhớ thì thôi, anh không nhớ cô, cô cũng không nhớ anh, thế là hòa.
Lục Cảnh Trung trầm ngâm nói:
Năm đó ông nộ3i cháu qua đời, ông nội của Tiểu Lộ đã bảo hai bác tới phúng viếng.


Con có đi không?
Lục Chi Lộ tò mò hỏi.
Lục Chi Lộ đành phải lôi anh dậy, Trần Tử Mặc ngả nghiêng chao đảo, Lục Chi Lộ dìu anh xuống hầm để xe rồi nhét anh vào trong xe.
Cô không thể ném Trần Tử Mặc vào khách sạn được, vậy nên đành đưa anh về nhà mình. Nhà cô là kiểu biệt thự một tầng, diện tích rất lớn, có mấy căn phòng để không.

Sao cô Sáu lại bưng chậu nước vậy?

Lục Chi Lộ cười đáp:
Rửa mặt cho chú Trần của cháu.

Lý Nhược Cần ngạc nhiên, nói thế thì Trần Tử M8ặc là cháu trai của ông Trần rồi.

Hai bác biết bố và ông nội của cháu ạ?

Lục Chi Lộ lại lau tay cho anh, cởi giày cởi tất ra rồi mới bưng chậu nước định ra ngoài.
Nhưng còn chưa đi ra thì cô đã quay lại, thấy Lục Thiển Thiển đang đứng cạnh giường hôn một cái vào má Trần Tử Mặc.
Cả Lục Cảnh Trung và Trần Tử Mặc đều không nói gì, chỉ lo rót rượu uống.
Đến cuối cùng, Trần Tử Mặc nằm gục xuống bàn, Lục Cảnh Trung khoác vai anh, bắt đầu gọi em xưng anh.
Lục Thiển Thiển vội vàng gật đầu.
Lục Chi Lộ bưng nước vào phòng dành cho khách, Lục Thiển Thiển đi sau theo cô.
Lý Nhược 9Cần lườm cô một cái:
Vốn không định dẫn con đi, nhưng con khóc lóc không chịu rời xa bố mẹ, vậy nên bố mẹ chỉ có thể dẫn con đi.

6
Khóe miệng Lục Chi Lộ giật giật, cô không tin mình lại mít ướt như vậy. Trong nhà họ Lục, người hay khóc nhất là Lục Chi Vũ chứ khô5ng phải cô.
Lục Chi Lộ quay đầu nhìn Trần Tử Mặc:
Anh nói xem, có khi nào lúc đó chúng ta gặp nhau rồi không?

Lục Chi Lộ nhìn Lục Thiển Thiển, cô nhóc này còn chưa tốt với cô như thế đâu.
Trần Tử Mặc nhắm mắt uống nước. Hình như cảm thấy thoải mái hơn, anh đổi sang tư thế khác rồi ngủ tiếp.

Thiển Thiển nói dối bà, Thiển Thiển chưa ngủ, Thiển Thiển muốn chờ cô Sáu về rồi mới ngủ.


Bây giờ cô Sáu về rồi, cháu mau đi ngủ đi, được không?


Chú Trần!
Lục Thiển Thiển bỗng hô to.

Suỵt…
Lục Chi Lộ vội vàng ngắt lời cô bé:
Ngoan, đừng đánh thức em Tiểu Thảo.

Lục Cảnh Trung lại gọi nhân viên phục vụ tới, chén rượu nhanh chóng được mang lên.
Lục Chi Lộ nhìn rượu trắng mà nhân viên phục vụ mang tới.

Chú ấy ngủ rồi, không cần chúc.


Vậy cô Sáu cũng có thể hôn chú Trần như Thiển Thiển được mà, giống như cô Sáu hôn Thiển Thiển trước khi ngủ ấy!


Bố, đổi loại rượu khác đi.

Vừa rồi Trần Tử Mặc uống không ít, bây giờ lại uống loại có nồng độ cồn cao thì anh sẽ không chịu nổi mất.

Thiển Thiển!
Lục Chi Lộ khẽ quát.
Lục Thiển Thiển quay đầu, tội nghiệp nhìn cô:
Cô Sáu…

Không bao lâu sau, Lục Thiển Thiển bưng một cốc nước tới cạnh giường, đặt cạnh môi Trần Tử Mặc.

Chú Trần uống đi.

Trong nhà tối om, bởi vì Lục Chi Lộ đã bảo trước rồi nên vú Trần và thín Trương đều không chờ cô.
Cô bật đèn lên, dìu Trần Tử Mặc tới phòng dành cho khách.
Trần Tử Mặc nằm trên giường, không biết đã cởi áo khoác ngoài ra từ khi nào, cúc áo cũng đã cởi ra hai cái.
Lục Chi Lộ dấp nước cho cái khăn mặt, vừa đưa lên mặt thì Trần Tử Mặc đã né tránh:
Mẹ, đừng động vào con.

Lục Chi Lộ nhìn Trần Tử Mặc đang nằm nhắm mắt bên cạnh cô bé, bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Đúng là người đàn ông này rất đẹp trai, nhưng cô không phải loại phụ nữ lợi dụng người ta lúc say.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.