• 3,543

Chương 900: Ngoại truyện ii: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (33)


Sau một hồi suy đi nghĩ lại, cuối cùng Lục Chi Lộ vẫn xoay người ngồi dậy.

Cô đứng lên ra ngoài, lại đi tới cửa phòng dành cho khách.

8Lục Chi Lộ đẩy cửa ra, Trần Tử Mặc đang ngủ say sưa trên giường.

Anh ấy đi lúc nào?


Hình như là khi trời vừa tờ mờ sáng.

Lục Chi Lộ cúi đầu ăn sáng:
Ừm, tôi biết rồi.

Trần Tử Mặc gọi thẳng tới số cô.

Lục Chi Lộ, anh không mất trí, rốt cuộc em muốn nói gì?
Trần Tử Mặc lên tiếng trước.
Vốn Lục Chi Lộ đã đang tức rồi, nghe Trần Tử Mặc chất vấn mình, cô càng bực bội hơn:
Em biết anh định đổi ý, nhưng đâu đến mức phải đi mà không nói một lời nào như thế? Em có phải trẻ con đâu mà không chịu nổi chút trắc trở đó chứ!

Cô phải tranh thủ thời gian giải quyết chuyện của cô với Trần Tử Mặc đã. Anh cứ lẳng lặng ra đi khiến tâm trạng cô không tốt nên làm ảnh hưởng tới công việc của cô rồi!
Lục Chi Lộ gọi điện thoại cho Phạm Tiêu trước, Phạm Tiêu nói Trần Tử Mặc vừa họp xong, mới về đến phòng làm việc.
Lục Chi Lộ định gọi cho Trần Tử Mặc, nhưng do dự một lát lại chuyển thành nhắn tin.
Cô bị anh từ chối bao nhiêu lần như thế cũng đã thành quen rồi!
Biết trước thế này thì tối hôm qua cô ra tay trước, khiến gạo nấu thành cơm luôn!

Ai nói là anh định đổi ý?

Nghe đoạn đối thoại của bọn họ, thím Trương mở miệng hỏi Lục Chi Lộ:
Cô Sáu, hôm qua anh Trần tới đây à?

Lục Chi Lộ miễn cưỡng nở nụ cười:
Ừm, anh ấy uống say, ngủ nhờ ở đây một đêm.


Ồ… Thảo nào sáng nay tôi nghe thấy có tiếng người mở cửa đi ra.

Lục Chi Lộ cười lạnh một tiếng, người đàn ông này uống rượu đến mức ngơ luôn rồi à?
[Anh nhất định phải giả vờ mất trí trước mặt một bác sĩ như thế sao?]
Nhắn xong câu ấy, Lục Chi Lộ ném điện thoại sang một bên, đang định gọi bệnh nhân tiếp theo vào thì chuông điện thoại lại vang lên.
Sau đó, như thể vừa làm chuyện xấu bị 6bắt quả tang, Lục Chi Lộ nhanh chóng chạy về phòng mình.
Cô đóng cửa phòng, đứng ôm ngực ở trước cửa, cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoà5i luôn rồi.
Lớn từng này rồi, cô chưa từng hôn một người đàn ông nào như vừa rồi, cảm giác như thể chỉ khi làm thế thì mới chứng minh được rằng mình có đặc quyền khi làm bạn gái của Trần Tử Mặc.

Vậy… Vì sao anh không nhắn tin cho em?
Lục Chi Lộ vẫn cãi cùn.
Trần Tử Mặc cạn lời, phụ nữ luôn biết cách bới lông tìm vết.

Cô Lục, điện thoại của anh hết pin rồi, lúc nãy sạc được một lúc trong xe, đến công ty là đi họp luôn, vừa về đến phòng làm việc, em có hài lòng với lời giải thích này không?

Cô nằm xuống giường, cuối cùng cũng có thể chìm vào giấc mơ đẹp.

Ngày hôm sau, Lục Chi Lộ vẫn thức dậy như thường ngày, đi đánh thức Lục Thiển Thiển, kéo cô bé tới toilet vệ sinh cá nhân, hai cô cháu ăn mặc chỉn chu.

Nhưng trông anh Trần rõ là kiểu mềm không được, rắn cũng không xong mà!

Lục Chi Lộ liếc nhìn cậu ta một cái, bày ra dáng vẻ cao thâm.

Cậu nghĩ cô giáo cậu là ai hả?

Cô bước tới, ngồi xuống bên cạnh rồi đưa tay ra đẩy anh một cái, Trần Tử Mặc3 không có phản ứng gì.
Thế là cô kề sát tới, nhìn khuôn mặt điển trai của anh. Bởi vì tác dụng của cồn, khuôn mặt trắng như sứ hơi ửng hồng. 9
Ma xui quỷ khiến thế nào, cô giơ tay vuốt má anh, chậm rãi cúi xuống, hôn một cái vào môi anh.
Đến giờ ăn trưa, rốt cuộc Lâm Hoa cũng không nhịn được, mở miệng hỏi Lục Chi Lộ:
Cô tán đổ anh Trần rồi à?

Lục Chi Lộ nhìn cậu ta:
Chứ gì nữa?

Hôm nay Lục Chi Lộ rất bất thường, ngoài chuyện này ra thì Lâm Hoa không nghĩ ra nổi lý do nào khác.
Lục Chi Lộ đọc tin nhắn ấy, tâm trạng phập phồng của cô lập tức được xoa dịu.
Lâm Hoa tới gõ cửa, nhìn thấy cô giáo mình đang cầm điện thoại cười ngẩn ngơ một mình.

Cộc cộc cộc…

Anh trầm ngâm nói:
Sáng nay anh chỉ về nhà thay quần áo thôi, ở nhà em có gì đâu, lẽ nào em muốn anh đi làm với cái dáng vẻ sặc mùi rượu ấy à?

Trần Tử Mặc ngủ đến sáu giờ sáng là dậy, mặc dù tối qua say khướt, nhưng anh vẫn biết là mình không về nhà.
Nơi ở của Lục Chi Lộ cách biệt thự nhà họ Trần khá xa, bộ quần áo ngày hôm qua anh mặc thì nồng nặc mùi rượu, nên đành phải về biệt thự nhà họ Trần thay quần áo trước.
Lục Chi Lộ nghẹn họng, cô không biết sáng nay mình đã làm gì nữa!

Tóm lại là tại anh hết, tại anh nên em mới lo được lo mất, trí thông minh sụt giảm, tại anh hết!




Cô trở lại phòng ăn, Lục Thiển Thiển không nhìn ra được biểu cảm hụt hẫng trên mặt cô.

Cô Sáu, có phải chú Trần cũng là heo lười thích ngủ nướng không?

Lục Chi Lộ múc cháo trong bát lên ăn:
Thiển Thiển, chú Trần đi rồi.

Cho dù sáng mai Trần Tử Mặc không chịu thừa nhận thì cũng coi như cô đã đóng dấu rồi.
Giờ có thể nói đúng là không còn gì nuối tiếc nữa.
Lục Chi Lộ đứng một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại.
Lục Chi Lộ sửng sốt.

Không đổi ý thì anh chạy làm gì, lẽ nào nhà em có hổ báo cáo chồn gì khiến anh không dám ở lại dù chỉ một giây sao?!

Trần Tử Mặc im lặng một lúc, rốt cuộc cũng phần nào hiểu ý Lục Chi Lộ.
Ăn sáng xong, Lục Chi Lộ đưa Lục Thiển Thiển tới trường.
Đến bệnh viện rồi mà cô cứ mất tập trung, ngay từ khi khám cho bệnh nhân đầu tiên vào buổi sáng.
Miễn cưỡng khám cho bệnh nhân đầu tiên xong, Lục Chi Lộ báo cho Lâm Hoa, bảo bệnh nhân tiếp theo chờ một lát.
Lục Chi Lộ ngẩng đầu nhìn cậu ta
Có chuyện gì?


Cô ơi, anh Trương vẫn đang chờ, có cần em gọi anh ấy vào không?

Lục Chi Lộ ho một tiếng, cô cất điện thoại đi, vẻ mặt cũng bình thường trở lại:
Gọi anh ấy vào đi.

Lục Chi Lộ sửng sốt, bây giờ mới nhớ ra rằng tối qua cô đã đưa Trần Tử Mặc về nhà mình.
Lục Chi Lộ đặt đũa xuống, chạy vào phòng cho khách, nhưng trong phòng không có một bóng người.
Lục Chi Lộ nhìn nếp gấp trên ga giường, đờ đẫn hết cả người.
Vẫn như thường ngày, thím Trương đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Vú Trần phải chăm sóc thêm cho cả Tiểu Thảo con gái chị Tiểu Vũ khá vất vả, vậy nên thức dậy muộn hơn bọn họ.
Đang ăn dở bữa sáng, Lục Thiển Thiển bỗng mở miệng:
Cô Sáu, chú Trần không ăn sáng với chúng ta sao?

[Trần Tử Mặc, cho dù anh đổi ý thì ít nhất cũng phải nói trước mặt em chứ?]
Đợi một lát…
[Đổi ý gì?]
Lâm Hoa không nói gì nữa, cậu ta phải thừa nhận rằng cô giáo mình rất đỉnh.

Năm giờ chiều, Trần Tử Mặc buông tài liệu trong tay xuống, ra khỏi phòng làm việc của Tổng Giám đốc.
Lục Chi Lộ tắt máy, chỉ muốn đụng đầu vào tường. Cô biết vừa rồi mình đang gây sự vô lý, cứ tiếp tục như thế thì đến cả cô cũng phải chán ghét bản thân.
Đang vò đầu bứt tóc thì điện thoại lại vang lên, Trần Tử Mặc gửi tin nhắn tới.
[Tối nay anh tới đón em và Thiển Thiển đi ăn cơm.]
Đúng lúc Phạm Tiêu mang tài liệu tới, thấy anh định đi bèn bội vàng nói:
Tổng Giám đốc Trần định đi luôn à?



Ừm, tôi hẹn ăn tối với Lục Chi Lộ và Tiểu Thiển Thiển.


Phạm Tiêu ngây ra trong giây lát:
Anh đang nói tới bác sĩ Lục và Lục Thiển Thiển?


Còn ăn tối với nhau?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.