Chương 931: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (55.1)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1031 chữ
- 2022-02-19 09:35:51
Quả táo đang gọt dở cũng dính máu, cô vứt luôn nó đi, để vết thương vào dưới vòi nước.
Vừa rồi còn không thấy đau, 8bây giờ rửa bằng nước lạnh, rốt cuộc cảm giác nhói đau từ vết thương cũng lan ra, máu cứ chảy không ngừng.
Con dao3 gọt hoa quả ấy là dao mới, rất sắc nên cũng làm vết thương sâu hoắm.
Lục Chi Lộ ngồi dậy, phần cổ nhức mỏi, lại còn tắc mũi.
Xui thật đấy, cô bị cảm mất rồi.
Lục Chi Lộ rửa mặt rồi đi ra ngoài, thím Trương đã dẫn Thiển Thiển ra, hai cô cháu ăn sáng với nhau.
Thím Trương, sao thím không gọi tôi dậy?
Tối qua cô Sáu về muộn quá, tôi muốn để cô ngủ thêm một lát.
Cô Sáu là heo lười!
Ăn sáng xong, Lục Chi Lộ lại đưa Lục Thiển Thiển đi học như thường ngày. Sau đó, cô tới bệnh viện, khám hết số bệnh nhân trong ngày, rồi lại tiếp tục tăng ca viết luận văn.
Lâm Hoa cũng phát hiện ra mấy hôm nay Lục Chi Lộ hơi lạ. Trước khi ra về, cậu ta dừng bước, lên tiếng hỏi Lục Chi Lộ:
Cô ơi, cô đã tăng ca mấy ngày liền rồi, viết luận văn cũng đâu cần gấp gáp như thế đâu?
Lục Chi Lộ che miệng ho một tiếng:
Tôi phải viết cho kịp thời hạn nộp bản thảo sớm nhất.
Lục Chi Lộ day trán:
Thuốc cảm ở đâu vậy?
Thím Trương giật mình:
Cô Sáu bị cảm à?
Ừm, chắc là tối qua bị lạnh.
Lục Chi Lộ ra khỏi toilet, đi tìm bác sĩ băn9g bó. Đến khi trở về phòng bệnh, Phong Phi Nhứ đã ngủ mất rồi.
Lục Chi Lộ chỉnh lại chăn cho cô ấy rồi nhẹ nhàng r6ời khỏi phòng bệnh.
Ra khỏi bệnh viện, gió đêm nổi lên. Trên người Lục Chi Lộ chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, cô 5không khỏi rùng mình một cái.
Lục Chi Lộ nhìn vào máy tính:
Ừm, tôi biết rồi.
Lâm Hoa thở dài một hơi, cậu ta biết mình nói cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Mất khoảng một tuần lễ, rốt cuộc Lục Chi Lộ cũng hoàn thành bản đầu của bài luận văn.
Lâm Hoa vươn tay ra vỗ nhẹ vào người cô:
Cô ơi, dậy thôi cô.
Rốt cuộc Lục Chi Lộ cũng mở mắt ra. Người cô mệt rã rời, giọng nói khàn đặc:
Mấy giờ rồi?
Một giờ chiều.
Lục Chi Lộ pha một cốc cà phê nóng cho mình, rồi lại bật đèn chiến đấu cả đêm.
Chuyện quan trọng nhất lúc này là hoàn thành bài luận văn dang dở.
Cô không biết mình ngủ quên từ lúc nào, đến khi tỉnh lại thì phát hiện ra mình đang gục vào bàn.
Ai nói với cậu cứ nộp lần đầu là sẽ được duyệt ngay? Tôi phải gửi sớm cho cô Tang, phải tính cả thời gian chỉnh sửa nữa.
Lâm Hoa sực hiểu, cậu ta còn chưa đạt tới trình độ để công bố luận văn trên tạp chí danh tiếng ấy, vậy nên không hiểu quá trình cho lắm.
Vậy cô nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.
Thiển Thiển có thể đi tìm chú Trần được không?
Chú Trần cũng bận, chúng ta đừng quấy rầy chú ấy, có được không?
Vâng.
Lục Thiển Thiển hơi thất vọng.
Lâm Hoa ngẫm lại, hình như thời hạn nộp bản thảo sớm nhất là vào ngày cuối cùng của tháng thì phải.
Vậy thì cũng còn nửa tháng cơ mà.
Luận văn của Lục Chi Lộ đã hoàn thành được bốn phần năm rồi, nửa tháng chắc chắn là đủ.
Lâm Hoa chỉ có thể vào phòng nghỉ. Lục Chi Lộ vẫn đang nằm trên giường.
Cô ơi.
Lâm Hoa nhẹ giọng gọi.
Lục Chi Lộ không có phản ứng gì cả.
Quãng thời gian ấy cũng biến bệnh cảm nhẹ của cô thành cảm nặng.
Buổi sáng, Lục Chi Lộ gửi luận văn vào mail của Tang Ngữ.
Cô cảm thấy mình vẫn chịu được, nên đã cố gắng khám cho hai bệnh nhân buổi sáng, sau đó bảo Lâm Hoa mang cơm cho mình, còn mình thì tới phòng nghỉ dành cho nhân viên để nghỉ ngơi.
Lục Thiển Thiển bĩu môi:
Cô Sáu là người xấu!
Lục Chi Lộ sững người, cô đột nhiên quát to:
Cô là người xấu, sao cháu còn gọi cô là cô?!
Thím Trương giật thót mình, Lục Thiển Thiển cũng hoảng hốt, đờ đẫn hết cả người.
Cô Sáu, có phải Thiển Thiển chọc cô giận rồi không?
Lục Thiển Thiển rưng rưng nước mắt.
Lục Chi Lộ hít vào một hơi
Cô xin lỗi, tại cô không khống chế được cảm xúc bản thân.
Cô đi tới bên cạnh Lục Thiển Thiển, vươn tay ra xoa đầu cô bé:
Thiển Thiển, khoảng thời gian tới có thể cô sẽ bận lắm, chưa chắc đã chăm sóc được cho cháu. Cháu phải ngoan ngoãn nghe lời thím Trương nhé?
Cô bỗng nhớ ra là đã từ tuần trước trời đã sang thu rồi.
Cô ôm lấy cánh tay, lên xe và trở về chung cư. Mưa bắt đầu rơi tí tách.
Sau cơn mưa này, thành phố Vân sẽ phải đón đợt không khí lạnh đầu tiên.
Vừa nói, cô vừa nhìn Lục Thiển Thiển:
Nhớ mặc nhiều quần áo cho Thiển Thiển, hôm nay trời hạ nhiệt độ đấy.
Thiển Thiển không lạnh, Thiển Thiển không muốn mặc quần áo!
Lục Thiển Thiển kháng nghị.
Không mặc thì cô sẽ không cho cháu tới trường, cháu sẽ không gặp được bạn bè của mình.
Ăn trưa xong, Lâm Hoa quay lại, Lục Chi Lộ đã nằm ngủ trên giường rồi.
Nhìn vẻ mặt nhợt nhạt và quầng thâm mắt của cô, Lâm Hoa không nhẫn tâm đánh thức cô.
Gần đến giờ làm việc buổi chiều, bệnh nhân hẹn trước đã tới rồi mà Lục Chi Lộ vẫn chưa ra khỏi phòng nghỉ.
Vậy thì đi làm việc thôi.
Lục Chi Lộ chậm rãi đứng lên.
Cô còn chưa ăn cơm đâu.
Tôi không ăn đâu.
Lục Chi Lộ đứng lên, đi ra khỏi phòng nghỉ.
Vừa đi tới cửa, mọi thứ trước mắt tối sầm lại, cả người cô ngả về phía trước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.