• 3,543

Chương 930: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (54.2)


Mạnh Văn Phi không ngờ là Trần Tử Mặc lại trả lời như vậy, cô ta bắt đầu quýnh lên:
Anh Tử Mặc, Lục Chi Lộ không phải ngư8ời như anh nghĩ đâu. Cô ta không hề lương thiện như vẻ bề ngoài đâu!



Lục Chi Lộ là người như thế nào, không cần3 người khác bình phẩm.


Mạnh Văn Phi vội vàng cầm túi hồ sơ trên bàn lên:
Anh Tử Mặc, anh hãy đọc chỗ tài liệu n9ày đi, đọc hết là anh sẽ hiểu ý em!

Đúng là... trùng hợp thật...
Thấy cô hơi ngẩn ra, Phong Phi Nhứ nghi hoặc hỏi:
Chị Sáu, chị không biết Tập đoàn Lệ Nghiệp à?


Ha ha, biết, đương nhiên là chị biết chứ.

Mạnh Văn Phi lau nước mắt, yên lặng chờ đợi phản ứng của anh.
Trần Tử Mặc đọc từng chữ, từng chữ một. Nhưng từ đầu tới cuối, vẻ mặt của anh không hề thay đổi.
Anh chỉ bình tĩnh đọc hết những chứng cứ phơi bày vết nhơ của Lục Chi Lộ.

Chị Phi Linh đúng là một cô gái đáng kính nể.


Ừm, em có muốn ăn hoa quả không?
Lục Chi Lộ nhìn đống hoa quả mà người giúp việc trong nhà họ Trần mang tới.

Em muốn ăn, nhưng bây giờ muộn lắm rồi, chị về nghỉ ngơi đi.


Không sao, ở thành phố Vân có nhiều công ty tốt như thế, bị đuổi thì tìm một công ty khác là được. À phải rồi, chị quên chưa hỏi em, em làm ở công ty nào vậy?


Tập đoàn Lệ Nghiệp.


...

Lục Chi Lộ cầm một quả táo trong rổ lên:
Không sao, chị ở đây với em một lát nữa. Dù sao cũng tới rồi, về chị cũng không ngủ được.

Lục Chi Lộ vừa gọt táo vừa hỏi:
Em đã xin công ty cho nghỉ chưa?


Rồi ạ, em gửi mail qua điện thoại. Haizz, lần này không biết phải nghỉ bao lâu đây, em lo là nghỉ lâu quá thì công ty sẽ đuổi việc em mất.

Trần Tử Mặc dừng bước, rốt cuộc anh cũng quay đầu lại:
Văn Phi, có một câu anh phải nhắc nhở em, bất kể anh và Lục Chi Lộ có thế nào thì anh và em cũng không thể đến với nhau. Trong lòng anh, em cũng giống với Tiểu Nhiễm, chỉ là em gái của anh.

Mạnh Văn Phi khóc như mưa:
Em biết, anh chưa bao giờ thích em, nhưng không sao cả, chỉ cần anh hạnh phúc là em thỏa mãn rồi. Anh Tử Mặc, em thật sự hy vọng anh được hạnh phúc, nhưng mà Lục Chi Lộ không xứng với anh.

Trần Tử Mặc nhìn cô ta. Đã rất lâu rồi không có ai nói với anh những lời đó. Anh biết tình cảm của Mạnh Văn Phi dành cho mình, nhưng anh lại không thể đáp lại tình cảm đó.
Mạnh Văn Phi không thể tin nổi những gì mà mình thấy:
Anh Tử Mặc...

Trần Tử Mặc gấp tư liệu lại:
Anh đọc xong rồi, em ngủ sớm đi.

Lần này, anh không quan tâm tới Mạnh Văn Phi nữa, đi ra khỏi chung cư.
Trong bệnh viện, chuông điện thoại của Lục Chi Lộ vang lên, là Thẩm Thiên Trường gọi tới.

Chị Sáu, Trần Tử Mặc vừa gọi điện thoại cho em.

Trái tim Lục Chi Lộ run lên:
Ừm.


Em biết rồi, chị Sáu. Nếu thực sự gặp khó khăn gì, cho dù không tìm em thì chị cũng có thể tìm anh rể Năm, tóm lại là đừng gồng gánh một mình.

Thẩm Thiên Trường thừa hiểu cảm giác gánh váng mọi chuyện một mình áp lực và khó chịu đến mức nào.

Chị biết.


Không cần đâu, chị sẽ xử lý.


Nhưng chị Sáu...


Thiên Trường, em không nên can thiệp vào chuyện của chị và Trần Tử Mặc nữa.

Cũng giống như việc Thẩm Thiên Trường không thể yêu anh vậy, anh cũng không thể yêu Mạnh Văn Phi.
Bọn họ đều phải bắt đầu một cuộc sống mới.
Trần Tử Mặc quay trở lại, nhận lấy túi hồ sơ trong tay cô ta, sau đó mở nó ra.
Sau khi lên xe, Trần Tử Mặc không khởi động xe ngay.
Anh nhìn tư liệu trong tay, lấy điện thoại ra và gọi vào một số điện thoại.


Anh ấy hỏi em chuyện liên quan tới Hứa Khanh Nguyệt, em đã nói rõ với anh ấy rồi.


Ừ, chị biết rồi.


Chị Sáu, để em nghĩ cách tống cổ con nhỏ Mạnh Văn Phi đó đi cho chị nhé?

Thẩm Thiên Trường sững người, chính cô cũng biết là mình nói nhiều rồi.
Thực ra đối với Lục Chi Lộ, ít nhiều gì thì sự tồn tại của cô cũng hơi khó xử.

Thiên Trường, ý chị không phải như thế, chị chỉ muốn tự giải quyết những chuyện đó thôi.

Trong mắt Trần Tử Mặc hiện lên sự phiền phức:
Văn Phi, em đừng gây chuyện n6ữa.

Nói xong, Trần Tử Mặc định xoay người đi ra ngoài.
Mạnh Văn Phi cuống đến mức chảy nước mắt:
Anh Tử5 Mặc, nếu anh chịu đọc hết thứ này mà vẫn quyết định thích Lục Chi Lộ, em sẽ theo bố em về nước Y, không bao giờ trở lại thành phố Vân nữa!


Ồ, em cũng nghĩ là chị biết. Em nghe nói Tổng Giám đốc Cận của tập đoàn bọn em tuổi trẻ tài cao, khá nổi tiếng trong giới thượng lưu. Chị là cô Sáu của nhà họ Lục, sao lại không biết được...

Phong Phi Nhứ nghe thấy bèn tuông một tràng.
Điện thoại của Lục Chi Lộ vang lên âm báo, có một tin nhắn chưa đọc.
Lục Chi Lộ tắt máy.
Phong Phi Nhứ nhìn cô:
Chị Phi Linh gọi cho chị à?


Ừm.

[Anh có việc đột xuất, tối nay không tới nữa.]

Đọc được tin nhắn đó, Lục Chi Lộ bình tĩnh nhắn lại.

[Ừm, ngủ ngon.]

Sau đó, điện thoại không còn thông báo gì nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.