• 3,543

Chương 944: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (64)


Đợi khoảng ba mươi phút, Trần Tử Mặc mới bước ra khỏi cổng.

Phạm Tiêu nhìn vết thương trên mặt anh, thầm nghĩ Lục Chi Y cũng mạnh tay thật8.

Không chỉ bị thương trên mặt mà khắp người Trần Tử Mặc đều toát lên sự sa sút.
Vị giáo sư ở khu vực tuyển sinh đẩy gọng kính:
Hằng năm, số người từ những quốc gia khác tới Lington học tiến sĩ chỉ khoảng chục người, học tiến sĩ về y học thì gần như không có. Nếu có thì chẳng cần kiểm tra, tự tôi sẽ có ấn tượng sâu sắc.

Trần Tử Mặc và Phạm Tiêu đành phải rời khỏi khu vực tuyển sinh.

Tổng Giám đốc Trần, có phải cô Lục đã dùng cách gì để che giấu không?

Vừa vào nhà họ Phong, Trần Tử Nhiễm lập tức xộc vào phòng khách.
Một tháng trước, lúc cô tới thành phố Vân dự tiệc thượng thọ của bà cụ Tần thì cũng là lúc Lục Chi Cửu trở về. Cô kích động muốn đi gặp anh, kết quả Phong Diệc Hành không cho cô đi, đã thế còn lấy cớ là có nhiều việc, dẫn cô về thành phố Phong ngay ngày hôm sau.
Vừa vào phòng khách là Trần Tử Nhiễm nhìn thấy Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu đang ngồi sát bên nhau. Thẩm Thiên Trường tựa vào ngực anh, hai người ngồi nói chuyện, nhưng rất giống đang... khụ khụ...
Phạm Tiêu đi đằng sau Trần Tử Mặc:
Tổng Giám đốc Trần, tuyết lớn như thế, không biết có ảnh hưởng tới chuyến bay của chúng ta không.


Ừm.
Trần Tử Mặc nói mà như không.
Phạm Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, thấy cả người Trần Tử Mặc hơi loạng choạng.
Trần Tử Mặc nói bằng giọng khàn khàn:
Chuy6ến bay cất cánh lúc mấy giờ?

Phạm Tiêu không nói gì nữa, im lặng khởi động xe tới sân bay.
Đại học Lington nằm ở thành phố Minh 5Châu của nước R, ở thành phố Vân không có chuyến bay thẳng tới Minh Châu, chỉ có thể lên chuyến bay tới thủ đô nước R.

Được!

Cuối cùng cũng về nước rồi. Mấy ngày qua, bởi vì ra nước ngoài tìm người, không ít chuyện trong công ty bị gác lại. Vài lần Phạm Tiêu muốn mở miệng nhắc tới chuyện của công ty, nhưng rồi lại không dám.
Sáng sớm hôm sau, hai người trả phòng.
Phong Phi Nhứ mém hộc máu, bao trọn một chuyến bay riêng? Lẽ nào hai người họ còn định làm chuyện gì mờ ám trên máy bay sao??
Thôi bỏ đi, bây giờ cô đây biến thành địa chủ hầm lương thực rồi, cụ thể hơn thì là hầm cẩu lương.
Đến tối, Trần Tử Nhiễm và Phong Diệc Hành cũng về nhà họ Phong.

Thuốc gì?
Trần Tử Mặc hỏi.

Tổng Giám đốc Trần, anh bị sốt từ hôm qua tới giờ đấy.

Buổi sáng đi mua quần áo, Phạm Tiêu đã tiện thể mua luôn thuốc hạ sốt.
Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu tới thành phố Phong từ sớm, hai người tới nhà họ Phong gặp Phong Dung Hải trước.
Vốn dĩ Phong Phi Nhứ cũng đi cùng bọn họ, nhưng đến sân bay mới phát hiện ra không cùng một chuyến bay.
Cô ấy hỏi Thẩm Thiên Trường, Thẩm Thiên Trường ngượng ngùng nói là Lục Chi Cửu muốn ngồi chuyến bay riêng với cô...
Trần Tử Mặc nhíu mày, nhưng cũng không hỏi nhiều, nhận lấy thuốc rồi uống ngay.
Đến buổi trưa, bọn họ tới Đại học Lington, tìm khu vực tuyển sinh của viện y học, nhưng lại được thông báo không có học sinh nào tên là Lục Chi Lộ.
Phạm Tiêu không thể tin nổi:
Giáo sư có thể kiểm tra lại một lần nữa được không? Một tuần trước cô Lục đã tới Đại học Lington mà.

Bệnh tình của Trần Tử Mặc cũng không đỡ, ngược lại bởi vì lạnh nên ngày một nặng hơn. Mỗi buổi sáng thấy anh gắng gượng bò dậy, Phạm Tiêu luôn cảm thấy anh có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Phạm Tiêu cũng từng khuyên nhưng Trần Tử Mặc không nghe, ngày nào cũng nói là tìm người trước.
Dần dà Phạm Tiêu cũng không dám khuyên anh tới bệnh viện nữa, chỉ có thể mua thuốc cho anh uống.
Mặc dù quá trình bay rất thuận lợi, nhưng lúc bọn họ tới Minh Châu thì đã bốn giờ sáng, mất nguyên một ngày một đêm.
Trần Tử Mặc gần như mê man khắp dọc đường. Sau khi máy bay hạ cánh, Phạm Tiêu vỗ vào người anh rất nhiều lần thì anh mới tỉnh.
Vừa ra khỏi sân bay là hơi lạnh ập tới.
Rốt cuộc Trần Tử Mặc cũng hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên nhìn anh ta:
Cậu vào đây bằng cách nào?


Tôi gõ cửa mãi mà không thấy anh trả lời, bèn gọi quản lý khách sạn tới mở cửa.


Ừ, vừa rồi tôi không nghe thấy.

Anh ta đi tới phòng khách, vươn tay bật đèn lên.
Trần Tử Mặc đang ngồi trên xô pha, ngón tay kẹp một điếu thuốc lá đã cháy được một nửa, dường như cũng không phát hiện ra có người vào.
Phạm Tiêu nhìn đống tàn thuốc trên bàn, nhỏ giọng gọi:
Tổng Giám đốc Trần?

Sáng ngày thứ tư, hai người bay tới thủ đô nước R, máy bay vừa hạ cánh là tới thẳng đại sứ quán.
Rốt cuộc bọn họ cũng tra ra được dấu vết của Lục Chi Lộ. Nhân viên công tác trong đại sứ quán nói một tuần trước Lục Chi Lộ từng nhập cảnh thật, nhưng chỉ ở đây hai ngày là đi luôn.
Hai người rời khỏi đại sứ quán.
Đến giờ ăn tối, Phạm Tiêu mới tới gõ cửa.
Gõ mấy lần mà không thấy cửa mở, Phạm Tiêu bắt đầu sốt ruột, chỉ có thể đi tìm quản lý khách sạn, dùng thẻ phòng để mở cửa vào phòng.
Trong phòng không bật đèn nên tối om. Phạm Tiêu giật mình, lẽ nào Trần Tử Mặc lại đi ra ngoài một mình rồi?
Khuôn mặt của Trần Tử Mặc lạnh tanh:
Tiếp tục tìm!

Thế là suốt ba ngày trời, hai người họ gần như tìm khắp mọi ngóc ngách của Đại học Lington cũng không thấy bóng dáng của Lục Chi Lộ.
Thậm chí Phạm Tiêu còn cảm thấy, bài đăng của Lục Chi Lộ trên khoảnh khắc WeChat chỉ là một quả bom khói che mắt bọn họ, để bọn họ nghĩ rằng cô đang ở Lington.
Phạm Tiêu nhìn bầu trời âm u, dường như đang có những hạt trong veo bay lất phất. Chưa tới tháng mười một mà nước R đã có tuyết rơi rồi.
Về đến khách sạn, Trần Tử Mặc lấy điện thoại ra, gọi vào số của Tang Ngữ...

Tám tháng sau, trên một hòn đảo nào đó ở thành phố Phong.
Là chủ sở hữu hòn đảo, Trần Tử Nhiễm quyết định tổ chức đám cưới ở đây.
Hôn lễ không công khai, chỉ mời họ hàng bạn bè thân thiết của hai bên gia đình, bao gồm người nhà họ Phong, nhà họ Tần, nhà họ Trần và nhà họ Nguyễn.
Lúc ra khỏi khách sạn, bọn họ mới phát hiện ra bên ngoài trắng xóa một mảnh, gần như tuyết đã rơi suốt cả một đêm.
Bởi vì tuyết ngoài khách sạn còn chưa kịp quét nên xe không lái vào được, hai người chỉ có thể đi bộ ra đường lớn bắt taxi.
Bọn họ giẫm lên tuyết, lún đến tận bắp chân.
Phạm Tiêu cạn lời, tiếng gõ cửa cũng rõ lắm mà, anh ta cảm thấy Trần Tử Mặc ngày một bất bình thường hơn rồi.

Tổng Giám đốc Trần, bây giờ chúng ta đi ăn tối chứ?

Trần Tử Mặc dụi tắt tàn thuốc:
Ngày mai về nước.

Giờ phút này, một người bình thường luôn gọn gàn3g sạch sẽ như anh cũng để râu mọc lởm chởm.
Phạm Tiêu nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của anh qua gương chiếu hậu:
Tổng Giám đốc Trần, anh khôn9g sao chứ?

Anh ta cảm thấy, với trạng thái hiện tại, Trần Tử Mặc cần tìm bác sĩ hơn.
Phạm Tiêu định vươn tay ra dìu anh, nhưng vừa mới đụng vào áo thì Trần Tử Mặc đã ngả người ra, ngã lăn xuống đống tuyết.

Tổng Giám đốc Trần!


Lúc này Phạm Tiêu mới nhớ ra, Minh Châu là thành phố ở tận cùng phía Bắc nước R. Những nơi khác vẫn đang là mùa thu, nhưng ở Minh Châu đã bắt đầu mùa đông rồi.
Sau khi tới khách sạn với Trần Tử Mặc, Phạm Tiêu lại đi ra ngoài mua mấy bộ quần áo chống lạnh cho hai người họ.
Trần Tử Mặc ngủ tới trưa mới dậy. Ăn cơm xong, Phạm Tiêu đưa thuốc cho Trần Tử Mặc.

Vãi chưởng, mù mắt tôi rồi, mù mắt tôi rồi...
Trần Tử Nhiễm giơ tay che mắt.

Thẩm Thiên Trường liếc nhìn cô ấy một cái rồi đẩy Lục Chi Cửu ra:
A Cửu, mau chào chị dâu của chúng ta đi~


Nghe đến hai chữ
chị dâu
, Trần Tử Nhiễm nổi da gà.


Đừng, tớ không mù, được chưa. Mù rồi thì tớ ngắm nhìn dung nhan tuyệt sắc của chồng cậu thế nào được nữa?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.