Chương 945: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (65.1)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1116 chữ
- 2022-02-19 09:35:51
Sắc mặt của Phong Diệc Hành rất khó coi, anh giơ tay về phía cô:
Lại đây.
Không!
Trần Tử Nhiễm hất cằm lên.
Phon8g Diệc Hành càng sa sầm mặt mày hơn. Thấy vợ mình mê mẩn nhìn một người đàn ông khác, trong lòng anh rất khó chịu.
Trần Tử 3Nhiễm đứng im tại chỗ, Phong Diệc Hành chỉ có thể đi tới.
Thẩm Thiên Trường cười gọi:
Anh Diệc Hành.
Lục Chi Cửu 9quay đầu nhìn cô, anh... Diệc Hành?
Đang định lên tiếng sửa lại thì Lục Chi Cửu đã giành trước:
Ừm, gọi là bác đi.
Bác ạ!
Lục Thiển Thiển ngọt ngào gọi.
Lục Chi Cửu gỡ được một bàn.
Thẩm Thiên Trường nhìn Tân Dịch, cậu đang đứng đằng sau Tần Phong:
Lần này chúng ta có đủ một đôi hoa đồng() rồi.
() Hoa đồng: Một bé gái và một bé trai đi theo sau cô dâu chú rể để rải cánh hoa.
Nhà họ Phong ít con cháu, nhà họ Lục thì toàn con gái, tìm đi tìm lại cũng chỉ có Tân Dịch là còn nhỏ. Không biết Tần Phong đã dùng cách gì để cậu đồng ý làm hoa đồng nữa.
Thẩm Thiên Trường nhìn cô ấy:
Tổ chức đơn giản như thế, không giống phong cách của cậu gì cả.
Trần Tử Nhiễm nhìn người đàn ông bên cạnh mình:
Thì tại vì ai kia chứ sao nữa. Giữ chức vị cao, không nên phô trương, hôn lễ thế kỷ mà tớ mong chờ đi tong vì anh ấy rồi...
Tới thủ đô với anh là sẽ có hôn lễ thế kỷ.
Phong Diệc Hành mở miệng.
Sau khi hai cô nàng ấy dắt nhau đi, trong phòng khách chỉ còn lại Phong Diệc Hành và Lục Chi Cửu.
Phong Diệc Hành đi tới, ngồi xuống ghế xô pha.
Rốt cuộc Lục Chi Cửu cũng mở miệng:
Anh Cả.
Tần Phong nói với vẻ mặt đương nhiên:
Hiện tại đang ở nhà, phải làm tấm gương tốt cho con trẻ chứ!
Rốt cuộc vẻ mặt của Lục Chi Cửu cũng suy sụp, dùng dằng mãi mới rặn ra hai chữ:
Anh... họ!
Tần Phong nghe mà thư thái cả người.
Chú Chín, chú gọi chú Tần là anh họ, vậy cháu phải gọi chú Tần là bác à?
Lục Thiển Thiển nhỏ giọng hỏi.
Bác?
Tần Phong cứng đờ mặt lại, rõ ràng là anh nhỏ tuổi hơn Lục Chi Y mà!
Phong Diệc Hành khoanh tay:
Chuyện ở căn cứ xử lý xong hết rồi chứ?
Cũng tầm tầm rồi.
Phong Diệc Hành quay đầu sang:
Cũng tầm tầm?
Hai ngày sau, công tác chuẩn bị cho đám cưới đã hoàn tất.
Trần Tử Nhiễm và Phong Diệc Hành xuất phát lên đảo trước.
Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu vẫn ở lại nhà họ Phong, tiếp đón khách khứa tới dự đám cưới.
Hôn lễ thế kỷ, là đãi ngộ của phu nhân
đệ nhất
.
Khóe môi Trần Tử Nhiễm giật giật:
Vậy em thà chết còn hơn.
Làm phu nhân Bộ trưởng đã đủ mệt mỏi rồi, còn thành phu nhân
đệ nhất
gì đó nữa thì chết cô mất.
Thôi, Trần Tử Nhiễm đã nói rồi, anh gặp lũ nhóc bề dưới này thì phải có kiên nhẫn!
Gần đây Cố Ngôn Quyết đang làm gì?
Làm chuyện mà cậu ấy nên làm.
Lục Chi Cửu khẽ đảo mắt:
Em sẽ không ngốc đến mức để người bên cạnh làm tổn thương cô ấy.
Vẻ mặt của Phong Diệc Hành trở nên khó coi. Lục Chi Cửu đang ngầm mỉa mai anh vì không phát hiện ra chuyện Vưu Mạn lén lút giở trò sau lưng.
Mặc dù hiện tại cậu và Thiên Trường là vợ chồng hợp pháp, nhưng con gái nhà họ Phong chúng tôi không thể gả cho cậu như thế được.
Anh không phép cho em chết.
Thẩm Thiên Trường không nghe nổi nữa, nghe Phong Diệc Hành nói mấy lời sến súa ấy, cô cứ cảm thấy không hợp với phong cách của anh chút nào.
Cô buông Lục Chi Cửu ra, nói với Trần Tử Nhiễm:
Tớ vẫn chưa được xem váy cưới của cậu, dẫn tớ đi xem đi.
Ừm, cậu mà tới muộn một ngày là sẽ bị đưa tới Đảo Người Rừng đấy.
Đảo Người Rừng?
Trần Tử Nhiễm!
Phong Diệc Hành gầm lên.
Sau khi Phong Diệc Hành đi, Lục Chi Cửu tiếp tục thưởng thức tách trà trong tay.
Ừm... Trà của ông cụ Phong đúng là khác hẳn với những nơi khác.
Trần Tử Nhiễm rụt cổ lại, kéo Thẩm Thiên Trường chạy lên tầng.
Cô là chủ nhân của hòn đảo ấy, chẳng lẽ còn không được đặt tên cho nó sao?
Mặc dù cái tên hơi khó nghe một chút...
Động tác tương tự của hai anh em khiến bầu không khí trở nên dịu dàng.
Bao giờ đám Thịnh Lam và Ngưng Y tới?
Thẩm Thiên Trường hỏi.
Chắc hai ngày nữa.
Thẩm Thiên Trường nhìn Tần Phong, khách khí gọi một tiếng:
Anh họ.
Tần Phong nhếch môi, nhìn về phía Lục Chi Cửu.
Lục Chi Cửu cắn răng:
Cậu có chắc là tôi cũng phải gọi không?
...
Phong Diệc Hành nghiến răng nghiến lợi, đã không hợp nhau thì nói nửa câu cũng là thừa!
Cuối cùng, anh đứng lên đi ra ngoài.
Đến lúc đó một lớn một nhỏ, sẽ thú vị lắm đấy.
Tân Dịch mặt lạnh như tiền, hừ, cậu đã mười ba tuổi rồi còn bắt cậu làm hoa đồng!
Cậu nhìn Lục Thiển Thiển đang ôm đùi Lục Chi Cửu, bực bội đến mức suýt thì hộc máu.
Có nghĩa là chưa xử lý sạch sẽ.
Ừm, còn mấy kẻ cần phải giải quyết.
Nếu cậu còn mất tích một lần nữa, tôi sẽ sắp xếp cho Thiên Trường đi xem mắt.
Có cần phải thân thiết thế không?
Thẩm Thiên Trường chun mũi, cầm tay anh tỏ vẻ6 an ủi: Người ta chỉ có một người anh trai như thế thôi mà!
Phong Diệc Hành đáp lời Thẩm Thiên Trường, rồi cũng vươn tay ra5 nắm tay Trần Tử Nhiễm.
Lục Chi Cửu cúi đầu uống một ngụm trà cao cấp của Phong Dung Hải:
Chỉ cần cô ấy muốn, em có thể tổ chức hôn lễ thế kỷ cho cô ấy bất cứ lúc nào.
Lại là một câu châm chọc!
Phong Diệc Hành nghẹn họng, sắc mặt càng âm trầm hơn.
Trong số những vị khách bên thành phố Vân, Lục Chi Vũ và Diệp Lăng Nam là hai người tới đầu tiên.
Bởi vì Tiểu Thảo còn nhỏ nên bọn họ không đưa cô bé tới, nhưng lại dẫn theo Lục Thiển Thiển.
Sau đó Tần Phong cũng tới dự.
Tần Phong phiền muộn không thôi.
Hai anh đừng ấu trĩ như thế nữa có được không?
Thẩm Thiên Trường bó tay luôn.
Lục Chi Cửu u oán nhìn cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.