• 1,113

Chương 960: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (77)


Nhắc đến nước Y là cô lại liên tưởng tới một số người mà mình không muốn gặp.

Lục Chi Lộ đang định từ chối thì lại nhận được điện8 thoại của Tang Ngữ.


Tiểu Lộ, cô sẽ tới hội thảo ở nước Y, tốt nhất em nên tranh thủ thời gian tới đó. Có mấy giáo sư đã đánh t3iếng với cô rồi. Bọn họ cảm thấy hứng thú với đề tài nghiên cứu mới nhất của em. Đến lúc ấy, cô có thể giới thiệu em, nếu có được sự trợ9 giúp của bọn họ thì sẽ rất có ích cho việc nghiên cứu của em sau này.

Thẩm Thiên Trường: [Ừm.]
Trần Tử Nhiễm: [...]
Thịnh Lam: [...]
[Ngày mai anh phải sang nước T khảo sát, chắc phải tầm một tháng.]
Đọc tin nhắn ấy, không biết vì sao trái tim Lục Chi Lộ lại đập nhanh hẳn lên.
Một lúc lâu sau, cô đang định tắt điện thoại đi thì lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên bên ngoài.
Tống Ngưng Y: [...]
Lục Chi Lộ tắt cửa sổ trò chuyện đi. Chuyện giữa Trần Tử Mặc và Tài chính Thiên Nhiên không liên quan gì tới cô.
Đang định đi ngủ thì lại điện thoại lại vang lên âm báo, là tin nhắn của một dãy số lạ.
Thịnh Lam: [Anh ấy đi đâu?]
Trần Tử Nhiễm: [Sang nước T bàn dự án mới.]
Tống Ngưng Y: [Tổng Giám đốc Trần tìm được dự án mới nhanh thế?]
Trần Tử Nhiễm về thành phố Vân, còn mời mọi người ngày mai tới biệt thự nhà họ Trần.
Lục Chi Lộ trả lời: [Tiểu Nhiễm, ngày mai chị phải đi nước Y công tác, có thể không tới được.]
Trần Tử Nhiễm: [Hơ... Vậy được rồi, em còn nghĩ là Trần Tử Mặc không ở nhà, chị sẽ đỡ xấu hổ cơ.]
Lục Chi Lộ đứng ra lên ra khỏi phòng, đi tới trước cánh cửa.

Ai vậy


Là anh.

Theo thời gian quy định, Lục Chi Lộ dẫn Lục Thiển Thiển ngồi xe buýt tới khu vực tổ chức trại hè.
Vừa tới nơi, Đinh Thần đã nói đùa một câu:
Có khi nào anh Trần và anh Lăng lại đóng giả ai đó để theo tới không?

Lục Chi Lộ mím môi không nói gì. Lăng Ngạn về nước M rồi, không thể tới gây chuyện được. Còn về Trần Tử Mặc, gần đây anh không còn dùng các số điện thoại khác nhau để gửi tin nhắn quấy rối cô nữa.
Cô đặt điện thoại xuống, vươn tay tắt đèn ngủ đi.
Bóng đêm ùa vào căn phòng, Lục Chi Lộ dần dần chìm vào giấc ngủ.

Hiện tại có Lục Chi Y, cô có thể thoải mái làm chuyện mà trước kia mình vẫn luôn muốn làm.
Tang Ngữ đang định tắt điện thoại thì lại nhớ tới điều gì đó:
Phải rồi, lần nào cũng quên hỏi em, em và Trần Tử Mặc thế nào rồi? Em về nước chắc là gặp cậu ấy rồi chứ? Hai đứa đã lên kế hoạch kết hôn chưa?


Cô Tang, em và Trần Tử Mặc chia tay rồi.

Lục Chi Y tới thủ đô vài ngày, Lục Chi Lộ và Lục Thiển Thiển thì lại tham gia trại hè, không tiện liên lạc như trước. Thế nên Lục Chi Lộ vừa về là anh ta lập tức tới đón Lục Thiển Thiển về.
Buổi tối trước ngày bay sang nước Y, Lục Chi Lộ lại gọi một cuộc điện thoại với Tang Ngữ. Chuyến bay của hai người sát thời gian, đều hạ cánh vào bảy giờ sáng ở nước Y, vậy nên đã đặt cùng một phòng khách sạn luôn.
Tắm rửa xong, Lục Chi Lộ đang định đi ngủ thì lại phát hiện ra trong nhóm chat đang rất rôm rả.
Thịnh Lam: [Dự án gì? Tôi cũng có hứng thú!]
Trần Tử Nhiễm: [Thịnh Lam, cô nên cảm thấy thỏa mãn đi, hiện tại còn dự án nào xịn hơn dự án của Tập đoàn Thiên Nhiên chúng tôi nữa không?]
Thịnh Lam: [Vậy sao Trần Tử Mặc lại từ bỏ?]
Mấy ngày sau đó, Lục Chi Lộ vội vàng chuẩn bị cho hội thảo. Bởi vì phải dành một tuần sang nước Y, vậy nên cô phải sắp xếp lại những bệnh nhân đã hẹn trước.
Lâm Hoa tiến bộ rất nhanh nên Lục Chi Lộ bắt đầu để cậu ta tiếp xúc với một vài bệnh nhân có các triệu chứng nhẹ.
Thoắt cái đã tới lúc đưa Lục Thiển Thiển đi tham gia trại hè.
Nhưng Trần Tử Mặc không hề tới. Sau những lần thất vọng, cô dần dần tỉnh táo lại, sau đó đóng chặt cửa lòng của mình.
Thấy ở đầu bên kia không có tiếng gì, Tang Ngữ hỏi:
Tiểu Lộ, mất kết nối rồi sao?

Lục Chi Lộ hoàn hồn lại:
Không ạ. Cô Tang, em chia tay với Trần Tử Mặc là bởi vì vấn đề của bọn em. Em đã bình tĩnh suy nghĩ mấy tháng mới hiểu ra được. Vậy nên cô Tang, em cảm ơn cô.


Hử? Cãi nhau thế nào mà đến mức phải chia tay hả? Tiểu Lộ, lẽ nào em trách cậu ấy không tới nước M tìm em? Có một chuyện cô quên không nói với em, lần trước cậu ấy tới Lington tìm em, cô đã gọi điện thoại cho cậu ấy. Lúc ấy trạng thái của em không ổn, cô lo rằng hai đứa gặp mặt thì sẽ ảnh hưởng tới quá trình học lên tiến sĩ của em. Dù sao em cũng phải từ bỏ giải thưởng của Hội nghị Học thuật mới đổi lấy được cơ hội đó, nếu từ bỏ một lần nữa thì rất có thể sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa. Chuyện ấy liên quan đến thành công của cả đời em, vậy nên cô đã bảo cậu ấy cho em thời gian, đợi em hoàn thành sự nghiệp học tập và về nước rồi bàn về vấn đề cá nhân cũng không muộn. Tiểu Lộ, là cô không đúng khi không nói trước chuyện này cho em. Nếu giữa hai đứa có hiểu lầm gì thì mau chóng tháo gỡ đi...

Nỗi lòng Lục Chi Lộ dao động. Tang Ngữ hiểu cô, nếu lúc trước Trần Tử Mặc đuổi theo cô tới nước M, có lẽ việc nhập học của cô sẽ không thuận lợi như thế.
Có rất nhiều đêm, cô thật sự hy vọng Trần Tử Mặc tới tìm mình. Lúc ấy, tâm lý cô rất yếu ớt, chỉ cần gặp được người đàn ông ấy, có thể cô sẽ đầu hàng mất.
Tang Ngữ im lặng mấy giây:
Em đã hiểu ra rồi? Mong là như thế.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lục Chi Lộ trả lời email của cô giáo mình, nói mình sẽ tới tham dự đúng ngày.
Vệ sinh cá nhân xong, cô lên giường nằm.
Vậy nên sau bốn ngày, mặc dù không ai quấy rầy, nhưng Lục Chi Lộ lại mệt gần chết.
Đợi đến khi đưa Lục Thiển Thiển về thì Lục Chi Y cũng từ thủ đô về thành phố Vân.
Ca phẫu thuật của Lục Chi Y rất thành công, nhưng trên mặc vẫn phải quấn băng gạc. Nghe nói vết sẹo ấy phục hồi rất tốt, đợi đến khi tháo băng, nếu không nhìn kỹ thì sẽ rất khó phát hiện ra.
Trước khi ngủ, cô lấy điện thoại của mình ra.
Trong hộp thư không có tin nhắn của dãy số lạ nào cả.
Lục Chi Lộ không miêu tả được cảm giác trong mình lúc này, nhưng cô cũng không muốn nghĩ nữa.
Lục Chi Lộ nghĩ lại, một hai con người đáng ghét ấy làm 6sao mà sánh bằng sự chỉ dạy của những tiền bối đi trước được.

Vâng, cô Tang, đến lúc đó em sẽ sắp xếp thời gian.

Thực 5ra, Lục Chi Lộ mở phòng khám không phải là để kiếm tiền, mà là để thu thập mẫu cho việc nghiên cứu của mình. Lúc trước, cô làm việc ở bệnh viện Hi Nhân chủ yếu là để tiện chăm sóc Lục Thiển Thiển.
Có lẽ anh đã nghĩ thông, cũng có thể là tức giận vì hành động của cô hôm ở bệnh viện.
Tóm lại, bọn họ cứ thế thôi, cũng chẳng có gì là không tốt.
Trại hè là do Lục Chi Y dăng ký, toàn là những tiết mục vận động ngoài trời có độ khó nhất định. Những đứa trẻ khác đều có bố hoặc là cả hai bố mẹ đi cùng, chỉ có một mình cô là phụ nữ. Tất cả các hoạt động vận động cần sự tương tác giữa con trẻ và phụ huynh, cô nhất định phải tham gia.
Trần Tử Nhiễm: [Anh ấy bị ấm đầu, tự nhiên đòi bán tháo cổ phần của mình ở Tài chính Thiên Nhiên, làm tôi phải bay về họp cổ đông. Đã thế anh ấy còn chặn Thiên Trường nữa chứ, mà Thẩm Thiên Trường đâu rồi? Có phải trong lúc tớ vắng mặt, cậu và Trần Tử Mặc cãi nhau rồi không? Ra đây cho tớ thẩm vấn mau!]
Thẩm Thiên Trường: [Cô ấy ngủ rồi.]
Trần Tử Nhiễm: [??? Lục Chi Cửu?]
Trần Tử Mặc?!

Tim Lục Chi Lộ càng đập nhanh hơn.


Muộn thế này rồi, có chuyện gì sao?


Trần Tử Mặc đứng ngoài cửa:
Không có gì, chuyến bay của anh là vào năm giờ sáng mai, anh sợ lúc ấy em còn ngủ, nên muốn tới gặp em trước.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.