Chương 965: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (81.1)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1642 chữ
- 2022-02-19 09:41:13
Cô đặt điện thoại xuống rồi ngẩng đầu lên, thấy Tang Ngữ ở phía đối diện đang nhìn mình.
Cô Tang, em và Trần Tử8 Mặc làm hòa rồi.
Lục Chi Lộ thành thật
khai báo
.
Hôm qua, lúc gửi tin nhắn cho Tang Ngữ, cô không nói gì nh3iều, chỉ nói là mình có việc đột xuất nên sẽ tới sau.
Sau một hồi trò chuyện, Lục Chi Lộ và Trần Tử Mặc mới ra khỏi khách sạn.
Sao anh lại quen biết Giáo sư Robert?
Trần Tử Mặc khởi động xe:
Anh và ông ấy quen nhau trong Hội nghị Học thuật năm ngoái, cũng coi như hợp tính nhau.
Trần Tử Mặc quay đầu lại, nhìn khuôn mặt đang áp sát trong lòng bàn tay mình, cảm giác như đang sở hữu viên ngọc quý giá nhất trên thế gian.
Khách sạn mà Trần Tử Mặc đặt cách không quá xa, chủ yếu là để tiện cho Lục Chi Lộ tới tham gia hội thảo.
Tang Ngữ cười:
Em thì không vội đâu, nhưng cô thấy một số người chưa chắc đã nghĩ thế. Tóm lại, bao giờ có kế hoạch thì báo với cô một tiếng. Khoảng thời gian tới cô nhiều việc lắm, chưa chắc đã ở trong nước, phải sắp xếp từ sớm.
Thực ra Lục Chi Lộ không hề nghĩ nhiều đến thế, nhưng lúc này cô chỉ có thể đáp lại:
Vâng, em biết rồi, cô Tang.
Thời gian ăn trưa của bọn họ còn chưa tới ba mươi phút.
Lục Chi Lộ cảm thấy buồn cười:
Làm ơn, mới năm phút thôi mà.
Năm phút là lâu lắm rồi.
...
Thôi thôi, lịch trình hội thảo kín mít như thế, cô mà còn chiếm dụng thời gian buổi tối của em nữa thì thành kẻ xấu mất.
Tang Ngữ trêu ghẹo.
Cô Tang, cô đừng nói như thế. Em và Trần Tử Mặc vẫn... chưa tới bước đó.
Tang Ngữ cố ý hỏi:
Bước đó? Bước đó là bước nào?
Mười lăm phút đường xe, ba mươi phút tàu điện ngầm, kiểu gì cũng không tới muộn được.
Trần Tử Mặc cầm tay Lục Chi Lộ vào phòng. Lục Chi Lộ nhìn va li và mấy cái túi mua hàng trên mặt đất.
Anh chỉ đặt một phòng à?
Tang Ngữ hài lòng gật đầu:
Yên tâm, vẫn còn ăn hại được ít nhất hai mươi năm nữa.
Con người Tang Ngữ chính là như thế, nếu đã thân quen rồi thì bà ấy sẽ không quá chú trọng cách ăn nói. Hiện tại, bà nói chuyện với Trần Tử Mặc như thế, chứng tỏ trong lòng bà đã
duyệt
anh rồi.
Lục Chi Lộ cầm tay Trần Tử Mặc:
Lát nữa cùng cô Tang tới khách sạn trước, lấy hành lý của em.
Đọc tin nhắn mà Lục Chi Cửu gửi tới, trong mắt anh chợt lóe lên sự tàn nhẫn.
Anh vội vàng mở cửa xe ra, gần như là lao vào khách sạn.
Cửa thang máy mở ra, Lục Chi Lộ đang đứng trong đó, dưới chân còn có va li của cô.
Ta5ng Ngữ nói với vẻ mặt đầy ẩn ý:
Ồ... Vậy mấy ngày tới buổi tối em không ở chung với cô đúng không?
Lục Chi Lộ suýt thì sặc:
Khụ khụ... Em ở chung với cô được mà.
Cô đâu nói là sẽ ở cùng với Trần Tử Mặc.
Lục Chi Lộ ngoan ngoãn đáp:
Vâng, em cảm ơn cô.
Đã lên kế hoạch kết hôn chưa?
Chưa ạ, chuyện đó còn lâu lắm...
Lúc trước cô ký gửi hành lý tới thành phố Vũ, Tang Ngữ đã mang tới cho cô.
Được.
Mọi người cùng nhau trở lại khách sạn mà Tang Ngữ ở.
Lục Chi Lộ đỏ bừng cả mặt:
Cô Tang...
Bình thường Lục Chi Lộ luôn thong dong bình tĩnh, nhưng hiện tại, cô chỉ muốn kiếm cái lỗ để chui vào.
Tang Ngữ không trêu chọc cô nữa:
Hai đứa cũng coi như trải qua nhiều trắc trở, sau này cố gắng bao dung lẫn nhau mà sống. Đời còn dài lắm, cái đạo làm vợ chồng còn phải học nhiều.
Trần Tử Mặc.
Lục Chi Lộ chẳng cần biết có phải anh đang lái xe hay không, cô kéo tay phải của anh lại, sau đó áp mặt mình vào lòng bàn tay anh.
Sau này em sẽ yêu anh thật nhiều.
Lục Chi Lộ nhận ra, ông ấy là Giáo sư Robert – chuyên gia hàng đầu trong giới học thuật. Mặc dù có mặt trong hội thảo lần này, nhưng người bình thường rất khó để tiếp xúc với ông ấy. Vốn Tang Ngữ còn định nhân buổi giao lưu tối nay để giới thiệu Lục Chi Lộ cho ông ấy, nhưng ông ấy lại vắng mặt.
Nhưng sao Trần Tử Mặc lại quen biết Robert?
Trong lúc Lục Chi Lộ đang nghi hoặc, Trần Tử Mặc dẫn cô bước lên trước:
Giáo sư Robert, lâu rồi không gặp.
Hai chúng ta vẫn không thể ở chung một phòng được sao?
Khuôn mặt của Lục Chi Lộ ửng đỏ:
Thì vẫn chưa kết hôn mà...
Trần Tử Mặc xoay người đi, mở chiếc va li ở bên cạnh ra, lục lọi một lúc mới tìm được chiếc hộp bằng nhung, rồi mở nó ra.
Bây giờ kết hôn rồi đấy.
Lục Chi Lộ nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh ấy, rốt cuộc cô cũng hoàn hồn lại:
Anh... đang cầu hôn với em hả?
Đây tuyệt đối là cảnh cầu hôn tệ nhất mà cô từng gặp!!
Lục Chi Lộ và Tang Ngữ ra khỏi địa điểm giao lưu, một chiếc xe đã đợi sẵn ở cửa ra vào.
Lục Chi Lộ nhìn Trần Tử Mặc bước từ trên xe xuống. Bộ vest trên người anh đã được thay rồi. Thời tiết ở nước Y lạnh hơn nước T và nước W, vậy nên anh mặc một chiếc áo len cao cổ bên trong, bên ngoài là kiểu áo chùng dài đậm màu, trông càng thêm cao thẳng.
Lục Chi Lộ rất ít khi thấy anh không mặc vest, thành ra hơi sửng sốt.
Trần Tử Mặc kéo va li cho Lục Chi Lộ, hai người cùng nhau bước tới cửa khách sạn.
Anh Trần.
Hai người quay đầu lại, thấy một ông lão đứng ở đại sảnh khách sạn.
Lục Chi Lộ bảo Trần Tử Mặc chờ trong xe, còn mình thì đi theo Tang Ngữ lên lấy hành lý.
Chưa đầy năm phút sau, Trần Tử Mặc nhận được một tin nhắn.
[Có hai người, đã xử lý rồi.]
Cơm nước xong xuôi, Lục Chi Lộ và Tang Ngữ cùng nhau quay lại sảnh hội thảo, bắt đầu nội dung buổi chiều.
Hội thảo buổi chiều kết thúc khá sớm, nhưng đến tối còn tổ chức giao lưu học thuật, Tang Ngữ dẫn Lục Chi Lộ đi tham dự.
Mãi đến gần mười giờ tối, buổi giao lưu mới kết thúc.
Lục Chi Lộ sửng sốt:
Hội nghị Học thuật năm ngoái?
Giọng của Trần Tử Mặc rất bình tĩnh:
Ừm.
Anh tới Hội nghị Học thuật là để gặp em sao?
Robert cười nói:
Lần trước từ biệt, đến nay đã một năm rồi nhỉ. Không ngờ lại gặp anh ở đây.
Ừm, đúng thế.
Trần Tử Mặc cười đáp.
Cô đây là?
Robert nhìn Lục Chi Lộ ở bên cạnh anh.
Cô Tang rất tốt với em.
Lục Chi Lộ cười nói.
Nhưng anh Trần đây cũng tốt với cô lắm. Cô Lục, cô phải biết trân trọng đấy.
Vâng, em biết.
Lục Chi Lộ thấy Trần Tử Mặc đứng ngoài thang máy.
Em bảo anh chờ trong xe rồi mà.
Yết hầu của Trần Tử Mặc chuyển động, anh dằn sự lo lắng trong lòng xuống:
Em đi hơi lâu nên anh không yên tâm.
Trần Tử Mặc nở nụ cười:
Cô ấy chính là bạn gái tôi, người mà tôi nhắc tới lần trước đó. Lần này tôi tới nước Y với cô ấy.
Lục Chi Lộ giới thiệu một cách tự nhiên:
Chào Giáo sư Robert, em là Lục Chi Lộ.
Robert nhìn Lục Chi Lộ, trong ánh mắt già cả thấu triệt hiện lên nét thâm sâu:
Cô Lục, tôi từng nghe Tang Ngữ nhắc tới cô rồi.
Tang Ngữ không cảm thấy bất ngờ. Ngoài Trần Tử Mặc ra thì9 bà ấy không nghĩ nổi ra ai khác có thể làm lỡ chuyện của Lục Chi Lộ.
Vậy nên em cũng không tới nước Y một mìn6h nhỉ?
Lục Chi Lộ hơi xấu hổ, cô chỉ có thể cúi đầu uống sinh tố:
Vâng, anh ấy cứ đòi đi cùng em.
Ừm.
Nhưng từ đầu tới cuối, cô không hề xuất hiện.
Trong xe yên tĩnh mất mấy giây.
Trần Tử Mặc quay đầu sang, lễ phép chào hỏi:
Cô Tang.
Tang Ngữ cười nói:
Lâu rồi không gặp cậu Trần, cậu lại đẹp trai hơn trước rồi.
Trần Tử Mặc mỉm cười:
Cô Tang quá khen rồi ạ. Cô vẫn khỏe chứ?
Nhìn thấy thứ ấy, Lục Chi Lộ sững sờ cả người.
Trần Tử Mặc đứng lên, đi tới trước mặt cô. Lục Chi Lộ vô thức lùi về sau một bước.
Trần Tử Mặc vươn tay ra cầm lấy tay trái của cô, đeo chiếc nhẫn ấy vào ngón áp út.
Trần Tử Mặc nhìn cô, trả lời vô cùng bình tĩnh:
Anh không có thẻ căn cước của em.
Lục Chi Lộ nhíu mày:
Vậy sao hôm nay anh không hỏi em để lấy?
Trần Tử Mặc mím môi.
Trần Tử Mặc đi tới trước mặt hai người, khoác chiếc áo khoác nữ lên người Lục Chi Lộ.
Hôm nay anh đi mua à?
Lục Chi Lộ nhẹ giọng hỏi.
Ừm.
Lẽ nào em định đổi ý?
Em nói đổi ý bao giờ?
Vậy sao em lại không chịu lấy anh?
Em có nói là không lấy anh đâu?
Trần Tử Mặc nhếch môi:
Thế thì là đồng ý rồi.
Lúc này Lục Chi Lộ mới nhận ra mình đã sập bẫy:
Trần Tử Mặc, anh... anh chẳng nói lý gì cả!
Trần Tử Mặc nhìn cô chăm chú:
Anh chỉ muốn ở chung với em thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.