Chương 966: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (81.2)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1566 chữ
- 2022-02-19 09:41:13
Anh vươn tay ra, ôm người bên cạnh vào lòng.
Lục Chi Lộ hơi nhíu mày, nhưng không giãy giụa, chỉ tìm một vị trí tho8ải mái hơn, hơi thở cũng dần ổn định lại.
Sau khi thay xong, cô dùng khăn mặt quấn tóc lên.
Lúc đi ra phòng khách, Trần Tử Mặc không còn ở đó nữa, cánh cửa nơi có suối nước nóng khép hờ.
Trước kia anh không phải người nhỏ mọn như thế.
Bây giờ khác rồi.
Tới nước Y lâu như thế rồi, nhưng Lục Chi Lộ chưa được đi đâu cả.
Trần Tử Mặc đã đặt trước ở nhà hàng. Lục Chi Lộ tham gia nghi thức bế mạc xong là anh đón cô tới nhà hàng ngay.
Trần Tử Mặc, anh tạo ra khung cảnh vừa rồi bằng cách nào thế?
Trông Trần Tử Mặc có vẻ rất ủ ê:
Em chẳng có phản ứng gì cả, anh không muốn nói.
Không bao lâu sau, Trần Tử Mặc mang hai bộ đồ chuyên dùng để tắm suối nước nóng ra, một bộ của nam, một bộ của nữ.
Lục Chi Lộ cầm lấy, vào nhà vệ sinh ở tầng một thay.
Sau vài giây lúng túng, Lục Chi Lộ nhìn sang hướng khác:
Về khách sạn đi.
Ừm.
Trần Tử Mặc chỉ về phía một cánh cửa.
Anh đi lấy quần áo.
Lục Chi Lộ nuốt nước miếng cái ực, lẳng lặng quay mặt đi. Cô tìm một nơi cách anh khá xa, cởi giày rồi bước vào suối.
Xung quanh yên tĩnh, Lục Chi Lộ ngâm mình trong suối, chẳng mấy chốc đã bị hơi nóng hun đỏ cả mặt.
Sau khi lên xe, hai người đi những ba mươi phút mà vẫn chưa về tới nơi.
Khách sạn của chúng ta xa như thế sao?
Nhiệt độ ấm nóng làm làn da của Trần Tử Mặc đỏ lên, khuôn mặt điển trai trở nên ma mị khác thường.
Lúc này thấy dễ chịu chưa?
Bởi vì ở đó có suối nước nóng tự nhiên, chúng ta có thể thư giãn.
Ồ.
Lúc này, đường phố rực rỡ muôn màu, ánh trăng sáng tỏ, mang đến cảm giác yên tĩnh êm đềm.
Chỉ cần là người có thường thức cơ bản thì đều biết một đêm như thế này sẽ không thể nhìn thấy sao.
Trần Tử Mặc nhướng mày lên:
Anh đã thanh toán rồi.
Vậy chúng ta còn ở đây làm gì nữa?
Ban ngày, trong lúc Lục Chi Lộ làm việc, trên cơ bả5n Trần Tử Mặc chỉ ở trong khách sạn.
Có đôi khi chuông điện thoại của anh cũng vang lên, có thể là cuộc gọi của Phạm Tiêu, cũng có thể là tin nhắn của Lục Chi Cửu, còn có cả số điện thoại lạ.
Lục Chi Lộ cạn lời. Có đôi khi, cô không hiểu cách thức suy nghĩ của Trần Tử Mặc cho lắm.
Anh không cảm thấy câu này của anh có hơi hướm mưu mô sao?
Chúng lấp lóe giữa màn đêm, như thể có thể chạm tay vào.
Không bao lâu sau, có
ngôi sao
biến mất, nhưng cũng có những
ngôi sao
tiếp tục phát sáng, bắt đầu tạo thành những hình thù khác nhau, như một bức tranh giữa bầu trời thành phố. Ánh sáng từ những
ngôi sao
ấy hòa vào ánh trăng và đèn đường, làm nên bức tranh động tuyệt đẹp.
Lục Chi Lộ cũng nhìn theo hướng đó.
Chỗ ngồi của bọn họ là vị trí tốt nhất trong nhà hàng, gần một mặt kính trong suốt, chỉ cần quay đầu sang là có thể ngắm nhìn cảnh đêm của thủ đô nước Y.
Trần Tử Mặc mừng rơn, anh vươn tay ra ôm trọn ngón tay cô:
Không cho phép!
Đến khi hai người ra khỏi nhà hàng.
Lục Chi Lộ đá anh một cái:
Anh mà không nói, tối nay em không cho anh lên giường.
Nói xong, Lục Chi Lộ đỏ bừng mặt. Mặc dù một tuần qua bọn họ luôn chung giường chung gối, nhưng không làm gì cả. Cô nói như vậy, nghe như kiểu muốn làm gì ấy.
Chưa nghe thấy Trần Tử Mặc nói gì thì xe đã dừng lại.
Lục Chi Lộ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Lúc này bọn họ đang đỗ ở trước một căn biệt thự.
Hử?
Bởi vì không ăn diện cũng rất đẹp rồi.
Căn biệt thự này rất lớn, cách trang hoàng giống với nhà họ Trần, là phong cách mà Nguyễn Diệc Thanh thích, nhưng lại mang theo cảm giác phóng khoáng, thoải mái hơn khách sạn nhiều.
Suối nước nóng ở đâu?
Lục Chi Lộ hỏi.
Đôi mắt của Trần Tử Mặc nóng rực:
Máy bay điều khiển từ xa.
...
Cô quay đầu lại, nhìn người đàn ông ở đối diện với mình, đôi mắt anh còn sáng hơn sao.
Hai người im lặng một lúc lâu.
Lục Chi Lộ cảm thấy, những người đang ăn cơm trong nhà hàng đều rất chỉn chu trang trọng, chỉ có một mình cô là ăn mặc lôi thôi.
Này, vì sao anh không nói trước với em là chúng ta sẽ tới nơi như thế này ăn cơm?
Mấy ngày sau đó, hầu như ngày nào Lục Chi Lộ cũng rất bận.
Buổi sáng phải dậy sớm để đi tập trung với6 Tang Ngữ, đến tối muộn mới được về khách sạn với Trần Tử Mặc.
Lục Chi Lộ thảnh thơi giơ tay trái của mình lên, chiếc nhẫn kim cương trên tay lấp lánh.
Ý anh là muốn em tháo ra rồi cân nhắc lại đúng không?
Ừm.
Lục Chi Lộ càng nghĩ càng thấy sai sai:
Trần Tử Mặc, rốt cuộc anh định đưa em đi đâu?
Lục Chi Lộ bước tới mở cửa ra.
Ngoài cửa là một lối đi nhỏ, cô men theo con đường ấy đi tới suối nước nóng.
Trần Tử Mặc ưu nhã uống một ngụm rượu vang, nói một cách đường hoàng:
Bởi vì anh không muốn để những người đàn ông khác nhìn.
...
Sáu ngày sau, cuối cùng cũng tới lúc bế mạc hội thảo. Buổi tối không tổ chức giao lưu nữa, Tang Ngữ có việc nên về nước trước.
Rốt cuộc Lục Chi Lộ cũng có thời gian rảnh. Cô và Trần Tử Mặc đi ra ngoài ăn tối với nhau.
Đúng ra tới những nơi như thế này, cô phải mặc một bộ lễ phục mới đúng.
Trần Tử Mặc phong độ kéo ghế ra cho cô:
Em không cần ăn diện.
Thậm chí, trong lòng Trần Tử Mặc bắt đầu cảm thấy bồn chồn lo lắng, sắc mặt cũng trầm xuống. Anh biết Lục Chi Lộ không phải kiểu con gái dễ dàng cảm động vì những điều này.
Anh không muốn nghe lời từ chối.
Bố mẹ anh có một căn nhà ở nước Y, đêm nay chúng ta tới đó ở?
Vì sao?
Lục Chi Lộ ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Đến cuối cùng, bức tranh ấy biến thành một câu.
Hả?
Trần Tử Mặc quay đầu về một phía:
Em nhìn kìa.
Có vẻ như đây là một căn biệt thự dưới chân núi, xung quanh không có hộ gia đình nào khác.
Trần Tử Mặc dẫn cô vào bên trong.
Đợi một lát.
Đợi cái gì?
Cô Sáu, cô có hứng thú trở thành cô Trần không?
Giây phút ấy, Lục Chi Lộ chợt nở nụ cười, mặc dù cổ họng hơi nghèn nghẹn.
Hiện tại sắp chín giờ rồi. Mặc dù hôm nay không buồn ngủ như mấy hôm trước, nhưng cô vẫn muốn về ngủ sớm.
Cô Sáu, cô có thích sao không?
Đến khi ăn xong, mãi mà không thấy Trần Tử Mặc gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán.
Rốt cuộc Lục Chi Lộ cũng không nhịn được, hỏi:
Anh Trần, anh chuẩn bị chia đôi với em sao?
...
Bữa cơm tối ở nước Y cũng không có gì đặc biệt. Lục Chi Lộ và Trần Tử Mặc có uống rượu, nhưng không nhiều.
Lục Chi Lộ quay đầu nhìn anh:
Vậy anh muốn em có phản ứng gì?
Trần Tử Mặc không nói gì, nhưng khi gặp chuyện này, đúng ra con gái phải cảm động rớt nước mắt, sau đó gật đầu đồng ý ngay tức khắc chứ?
Trong lòng cô nghĩ, hay là ở đây hưởng thụ mấy ngày rồi hãy về nước?
Đột nhiên, Lục Chi Lộ cảm thấy có tiếng động từ bên cạnh, bèn mở mắt ra.
Bởi vì nhiệt độ ban đêm khá thấp, Lục Chi Lộ khẽ run. Còn suối nước nóng thì lại bốc khói lượn lờ, trông có vẻ rất ấm áp.
Trần Tử Mặc ngồi trong suối, nửa người trên để trần.
Ừm, đúng là có mưu mô.
Lục Chi Lộ nhìn anh.
Cô nhắm mắt tựa vào thành. Bà Nguyễn biết cách hưởng thụ thật đấy, ngâm mình trong suối thế này, cảm giác thoải mái hẳn.
Lục Chi Lộ bất giác thở ra một hơi.
Thế nhưng, giữa bầu trời đêm đen ngòm ấy, Lục Chi Lộ lại phát hiện ra một đốm sáng màu lam đang lấp lóe.
Mới đầu chỉ là một, hai đốm, nhưng đến cuối cùng thì lại xuất hiện cả một mảng.
Trần Tử Mặc cúi đầu nhìn khuôn mặt đang say giấc nồng của cô, cúi đầu hô3n nhẹ vào môi cô, không mang theo một suy nghĩ đen tối nào cả. Sau đó, anh tắt đèn ngủ đi, thỏa mãn nhắm mắt lại.
9
Lục Chi Lộ bất giác nghĩ tới cái đêm rạo rực ấy.
Câu nói trong đầu ăn khớp với câu nói của anh lúc này.
Lục Chi Lộ lùi về sau một chút:
Cũng... Cũng tạm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.