• 1,113

Chương 967: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (82.1)


Khoảng tầm ba mươi phút, rốt cuộc chiếc xe cũng dừng lại trước một căn biệt thự nằm ở vị trí khó tìm phía ngoại thành.

Mấy người đàn ông cao8 lớn đứng ngoài biệt thự thấy chiếc xe dừng lại ngoài cổng, ai nấy đều tỏ vẻ cảnh giác.

Trần Tử Mặc mở cửa xe ra.
Cố Ngôn Quyết thộn mặt ra.
Đù!
Ai cũng muốn xát muối lên vết thương của anh ta!
Cố Ngôn Quyết đau cả ruột. Mẹ kiếp, mới sáng sớm mà thằng cha Trần Tử Mặc này đã tới đây khoe khoang với anh ta rồi.
Anh không nhìn được vẫy tay với người bên cạnh.

Anh Trần, đi theo tôi.

Nhưng mà sự điên cuồng của Mạnh Văn Phi cũng nằm ngoài dự đoán của anh ta. Mới chỉ bốn, năm ngày ngắn ngủi mà cô ta đã tìm cả chục nhóm người, có ý đồ bắt cóc Lục Chi Lộ, làm anh ta mệt gần chết.
Trần Tử Mặc thì ngược lại, ngày nào cũng thảnh thơi ở trong khách sạn, Cố Ngôn Quyết cảm thấy tâm lý không thăng bằng chút nào.

Mấy ngày qua không ít người của tôi bị thương.

Trần Tử Mặc đi theo cấp dưới của Cố Ngôn Quyết vào một căn phòng.
Cấp dưới mở cửa ra, Trần Tử Mặc đi vào.
Trong phòng, một người phụ nữ đang bị trói cả tay cả chân ở trên giường.
Nhìn thấy người đứng trong phòng, ánh mắt của cô ta chuyển từ hoảng sợ sang vui mừng.
Cô ta đột nhiên giãy giụa thật mạnh, làm chiếc giường kêu cót két, miệng phát ra tiếng ư ư.

Để cô ta nói chuyện.
Trần Tử Mặc nói.
Tất cả những gì Mạnh Văn Phi phải hứng chịu ngày hôm nay, chẳng qua là những gì mà Lục Chi Lộ sẽ phải đối mặt trong kế hoạch của cô ta mà thôi.
Trần Tử Mặc đi ra phòng khách. Cố Ngôn Quyết đang cúi đầu ăn mì.

Nhanh thế à?


Anh định làm gì với cô ta đây?


Ném tới trước cổng công ty của Mạnh Hiến Lâm đi.


Thế thì hơi ác rồi. Anh không sợ Mạnh Hiến Lâm lên kế hoạch trả thù toàn diện à?

Nơi bị trói ứa máu vì bị dây thừng cứa vào. Vết máu đã khô, đoán chừng đã bị trói khá lâu rồi.
Người phụ nữ chỉ đắp một cái chăn mỏng, mái tóc rối bù, trên mặt và trên người có không ít vết thương.
Trần Tử Mặc đứng trong phòng một lát, rốt cuộc cô ta cũng lờ đờ mở mắt ra.
Trần Tử Mặc bước lên trước, sự tàn nhẫn trong mắt không thể che giấu được nữa:
Vì sao tôi lại không thể làm thế với cô? Đáng ra tôi phải làm từ lâu rồi mới đúng!

Mạnh Văn Phi nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ cảm thấy con người lạnh lùng này thật xa lạ.
Cô ta tuyệt vọng, nước mắt giàn giụa, vẻ mặt điên cuồng vặn vẹo:
Em không tin, em biết anh Tử Mặc không phải người như thế. Bố em đã cứu mạng bác Trần, anh Tử Mặc sẽ không để người khác làm hại em, sẽ không để người khác bắt cóc em, càng sẽ không để người khác cưỡng bức em!!!


Anh phải tốt với chị Sáu của tôi đấy!

Rốt cuộc Trần Tử Mặc cũng quay đầu nhìn anh ta:
Lo thân cậu trước đi.

Dứt lời, anh đi ra khỏi biệt thự.
Thực ra Trần Tử Mặc và Cố Ngôn Quyết cũng không mấy thân quen, anh chỉ không ngờ là Lục Chi Cửu lại bảo Cố Ngôn Quyết tới đây để xử lý chuyện này thôi.
Vẻ mặt của Cố Ngôn Quyết lập tức cứng đờ lại:
Cũng tại mấy cái chuyện máu chó vớ vẩn này của anh đó!


Cậu Cố, đừng lãng phí thời gian nữa, mau giải quyết đi. Tôi còn phải về trước khi Lục Chi Lộ tỉnh lại nữa.

Trần Tử Mặc liếc nhìn anh ta:
Thế chẳng phải là đúng ý các cậu sao? Lẽ nào các cậu không tăm tia đống sản nghiệp của Mạnh Hiến Lâm?

Cố Ngôn Quyết nhướng mày lên, không ngờ đầu óc của Trần Tử Mặc cũng nhạy bén đó chứ!
Lần này anh ta đích thân tới, một là để bảo vệ Lục Chi Lộ, hai là bọn họ cảm thấy hứng thú với một số thứ mà Mạnh Hiến Lâm đang nắm giữ.

Lần trước ở trong nước, tôi đã trả ơn cứu mạng của bố cô rồi. Còn về chuyện tôi là loại người gì, cứ coi như cô chưa bao giờ biết tôi đi. Mạnh Văn Phi, sở dĩ hôm nay tôi tới gặp cô, là bởi vì tôi muốn cô chuyển lời cho Mạnh Hiến Lâm. Nhà họ Trần và nhà họ Mạnh, ân đoạn nghĩa tuyệt.

Dứt lời, Trần Tử Mặc lập tức xoay người đi.
Giây phút anh bước ra khỏi phòng, trong phòng vọng ra tiếng cầu xin xé lòng:
Anh Tử Mặc, em sai rồi, em sai rồi! Em không dám sai người đi giết Lục Chi Lộ nữa! Em sai rồi, xin anh...

Người đàn ông ấy gật đầu, nhìn về phía6 Trần Tử Mặc.

Để tôi dẫn anh vào.

Trần Tử Mặc đi theo người đàn ông ấy, vào trong căn biệt thự.

Tới đây làm gì?
3 Một người đàn ông trong đó quát to.

Tìm cậu Cố của các anh.

Người đàn ông kia nhìn anh, sau đó đánh mắt với người bên cạnh.
9
Không bao lâu sau, người vừa đi vào báo cáo bước ra, thì thầm vài câu vào tai người đàn ông kia.
Mạnh Văn Phi sững sờ.

Không những thế, người ở đây đều do tôi sắp xếp, đồng thời cũng biết ba ngày qua cô đã phải đối mặt với điều gì.

Mạnh Văn Phi không thể tin nổi. Cô ta lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt đau đớn:
Không thể nào, không thể nào! Anh sẽ không làm thế với em! Anh sẽ không làm thế với em!

Cấp dưới đi tới trước giường, cởi dây thừng siết ngoài miệng cô ta ra.
Bởi vì buộc quá chặt nên trên mặt cô ta cũng hằn rõ một vết màu xanh.
Mạnh Văn Phi lập tức chảy nước mắt:
Anh Tử Mặc, cuối cùng anh cũng đến rồi. Em biết anh sẽ tới cứu em mà.


Tôi sẽ trả tiền thuốc men.


Tôi sẽ không khách khí với Mạnh Hiến Lâm đâu.


Tùy cậu.

Trần Tử Mặc hờ hững nói:
Người ở đâu?

Cố Ngôn Quyết chỉ lên tầng, trong mắt hiện lên nét trêu chọc:
Tôi nghe nói anh không nhìn được máu, hay là đừng xem thì hơn.

Trần Tử Mặc nhếch môi:
Tôi thấy cậu Cố cũng không mấy tình nguyện khi bị Lục Chi Cửu tống đến nước Y nhỉ?

Anh ta còn tưởng sẽ trình diễn tiết mục khóc lóc thảm thiết, tranh chấp gay gắt gì đó cơ, không ngờ lại nhanh như vậy.

Ừm.

Cố Ngôn Quyết đặt bát xuống, dùng khăn ăn lau miệng.
Ba ngày qua là khoảng thời gian khủng khiếp nhất mà Mạnh Văn Phi từng trải qua.
Hết lần này tới lần khác, cô ta cảm thấy mình như sắp chết!

Tôi tới không phải để cứu cô.
Trần Tử Mặc hờ hững nói.
Cố Ngôn Quyết mặc chiếc á5o dáng thụng nằm trên xô pha trong phòng khách, đầu ngoẹo sang một bên, hai chân vắt tréo, ấn loạn xạ chiếc điều khiển trong tay. Trông anh ta chẳng khác gì một người tới đây nghỉ phép.
Trần Tử Mặc đi từ cửa vào. Cố Ngôn Quyết quăng chiếc điều khiển sang một bên.

Ái chà chà, Tổng Giám đốc Trần bận rộn quá nhỉ, bắt tôi chờ những một tuần luôn.



Trần Tử Mặc trở lại biệt thự, Lục Chi Lộ vẫn chưa dậy.

Anh mang rau và hoa quả vừa mua vào phòng bếp, sau đó lên tầng, vào trong phòng.

Lục Chi Lộ vẫn ngủ say sưa trên giường, gò má đỏ ửng như một quả táo.

Có thể là vì quá nóng, cô thò một chân ra khỏi chăn, đường cong trên đùi lúc ẩn lúc hiện.

Nhìn thấy hình ảnh ấy, yết hầu Trần Tử Mặc lại trở nên căng chặt.

Anh bước lên trước, đắp chăn vào cho cô, rồi mới nhỏ giọng gọi:
Tiểu Lộ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.