Chương 977: Ngoại truyện III TRẬN PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT CUỐI CÙNG (6.2)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1315 chữ
- 2022-02-19 09:41:13
Bác sĩ nhanh chóng bôi thuốc xong cho Vincent. Giang Mộ Tuyết đưa anh ta tới cổng bệnh viện, gọi taxi đưa anh ta về khách sạn.
8Đợi đến khi quay lại phòng mổ, Tần Phong đã được đẩy vào phòng bệnh rồi, nhưng vẫn trong trạng thái hôn mê.
Thấy trong phòng b3ệnh chỉ có một mình Tân Dịch, Giang Mộ Tuyết hỏi:
Cậu đâu?
Tân Tử Hàn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
Nhà có thiếu tiền đâu, liều mạng như thế làm gì!
Tổng Giám đốc Tần nói bận rộn thì sẽ bớt đau khổ hơn.
Vừa nói, Hồ Trạch Phi vừa nhìn Giang Mộ Tuyết ở bên cạnh.
Tân Tử Hàn cũng nhìn Giang Mộ Tuyết, định nói nhưng rồi lại thôi.
Bác sĩ nói Tần Phong còn có vấn đề sức khỏe khác nên đã gọi ông 9ấy đi rồi.
Giang Mộ Tuyết nhíu mày lại:
Vấn đề gì?
Tân Dịch lắc đầu.
Hai người phụ nữ xem ti vi và trò chuyện ở ngoài phòng khách.
Thẩm Thiên Trường kết thúc cuộc gọi với Giang Mộ Tuyết, Lục Chi Cửu cũng dẫn Lục Ương Ương trở về.
Thẩm Thiên Trường nhìn anh:
Tiểu Tuyết vừa gọi điện cho em, nói là Tần Phong bị bệnh phải vào viện, tạm thời không về được. Khoảng thời gian tới anh có thể về Tập đoàn Lục Đạt làm được không?
Sau khi tắt máy, Giang Mộ Tuyết trở về phòng bệnh.
Tân Tử Hàn và Tân Dịch đã đi rồi, chỉ còn mỗi Hồ Trạch Phi.
Thấy cô trở lại, Hồ Trạch Phi nói:
Cô Giang, ông Tân và Tân Dịch nói là không yên tâm để Tiểu Hoa và Tiểu Việt ở nhà một mình nên đã về trước rồi.
Mơ đi cưng!
Lục Chi Cửu không nói gì nữa, dẫn Lục Ương Ương đi lên tầng.
Chị phát hiện ra chồng em càng ngày càng ngứa đòn rồi.
Lục Chi Vũ quay đầu nhìn Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường cũng muốn đứa thứ hai là một cô công chúa nhỏ, tiếc là ông trời không toại lòng người. Nhưng dù sao cũng là cốt nhục do mình dứt ruột đẻ ra, vậy nên cô nhanh chóng đón nhận sự thật đó.
Lục Chi Cửu nghe mà sầm mặt lại.
Em đừng nói nó nữa. Nó đi buộc ga rô rồi, em bảo nó làm sao được nữa đây? Hay là bảo Tiểu Lộ để lại một đứa làm con nuôi của bọn em đi? Dù sao hai cô nhóc nhà đấy cũng giống hệt nhau, một đứa hay hai đứa thì cũng thế cả thôi.
Lục Chi Vũ mở miệng.
Giang Mộ Tuyết đi tới cạnh giường. Vin6cent đã tránh những chỗ hiểm, nhưng suy cho cùng anh ta vẫn khá nặng tay, Tần Phong bị đánh sưng húp mặt mũi lên rồi.
Một lát 5sau, Tân Tử Hàn trở về phòng bệnh.
Bố, anh Tần Phong còn có vấn đề gì nữa?
Tân Dịch hỏi.
Thực ra, cho dù Giang Mộ Tuyết không nhắc tới chuyện này thì Thẩm Thiên Trường cũng muốn anh đi làm. Từ lúc cô ở cữ xong, người đàn ông này suốt ngày dính lấy cô, không có chuyện gì khác để làm, cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
Lục Chi Cửu hừ lạnh một tiếng:
Hừ, khổ nhục kế.
Khổ nhục kế thì đã sao? Người ta có con gái, anh có không?
Thấy Tần Phong
thay hình đổi dạng
như vậy, Tiểu Hồ không thể tin được.
Sao... sao lại biến thành thế này vậy? Ai đánh anh ấy thế?
Tình địch đánh.
Tân Dịch trả lời.
Hồ Trạch Phi đơ mặt ra:
Chỉ có lần trước bị loét dạ dày là phải nằm viện, còn ngoài ra thì Tổng Giám đốc Tần có bị bệnh bao giờ đâu? Sao thế? Bác sĩ nói sức khỏe của Tổng Giám đốc Tần có vấn đề à?
Trước mắt chưa phát hiện ra vấn đề gì lớn, nhưng cứ kéo dài thì không biết được. Tôi nghe nói các cậu định về thành phố Vân, xử lý chuyện của Lục Đạt và Tần Chính hả?
Hồ Trạch Phi gật đầu:
Đúng thế.
Giang Mộ Tuyết đi ra hành lang, gọi vào số của Thẩm Thiên Trường.
Lúc này, người ở Cẩm Viên vừa ăn tối xong.
Hôm nay gia đình Lục Chi Vũ tới Cẩm Viên ăn cơm. Lục Chi Cửu dẫn Lục Ương Ương đi dạo. Càng lớn, trông Lục Ương Ương càng giống Lục Chi Cửu, cứ đi ra ngoài là mọi người thường xuyên lầm tưởng bọn họ là bố con, khiến Diệp Lăng Nam bực bội, Lục Chi Vũ lại không muốn sinh đứa thứ hai. Ăn cơm xong, Diệp Lăng Nam đi bế cậu con trai mới sinh của Lục Chi Cửu.
Tình huống không mấy khả quan. Bác sĩ nói trên người cậu ấy chỉ toàn vết thương ngoài da, nhưng bởi vì mọi chỉ số trên người đều đã đạt mức đỉnh nên mới ngất xỉu, đó cũng là dấu hiệu cảnh báo. Mặc dù trông cậu ấy không khác gì người bình thường, nhưng chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ không gượng dậy được.
Tân Dịch nhìn Tân Tử Hàn, cậu cảm thấy không phải ông ấy đang nói dối để lừa Giang Mộ Tuyết.
Tân Tử Hàn thở dài một hơi:
Haizz, ngày nào cũng chỉ ngủ chưa tới năm tiếng. Mấy tháng thì còn được, chứ mấy năm như vậy, ngay cả người máy cũng phải hỏng.
Rảnh quá đấy, cho nên em phải đuổi anh ấy đi làm đấy thôi.
Hai người đang trò chuyện, Diệp Lăng Nam bế Quả Cam đi ra. Nhìn anh vui vẻ hớn hở bế con trai người khác, Lục Chi Vũ tự nhiên cảm thấy khó chịu:
Diệp Lăng Nam, ngày mai anh cũng đi làm đi!
Nước N.
Ồ... Một mình cô nuôi nấng Tiểu Hoa và Tiểu Việt, chắc là vất vả lắm nhỉ?
Tàm tạm.
Em không muốn!
Lục Chi Cửu cắn răng.
Lục Chi Vũ trợn trắng mắt:
Chị đùa thôi, em tưởng Trần Tử Mặc chịu cho em một đứa thật hả?
Hay là chị chuyển Ương Ương cho em đi.
Giang Mộ Tuyết gật đầu, ở nhà có hai đứa trẻ, kiểu gì cũng phải có người trông nom.
Tần Phong vẫn đang hôn mê. Hai người ngồi một lúc trước giường bệnh.
Cô Giang, mấy năm qua cô ở đâu?
Hồ Trạch Phi mở miệng.
Vừa rồi con gọi điện thoại cho anh Tiểu Hồ. Anh ấy nói vốn hôm nay bọn họ định về thành phố Vân, nhưng bây giờ thì không về được rồi.
Giang Mộ Tuyết lẳng lặng nghe hai bố con họ trò chuyện với nhau, không nói một câu nào cả.
Không bao lâu sau, Hồ Trạch Phi cũng chạy tới bệnh viện.
Giang Mộ Tuyết đứng lên.
Tiểu Tuyết, cháu đi đâu vậy?
Cháu ra ngoài gọi điện thoại.
Hồ Trạch Phi nhìn cô, muốn nói rồi lại thôi.
Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi.
Cô Giang, trước kia có một chuyện cô đã hiểu lầm rồi. Vốn tôi định giải thích với cô, nhưng sau đó cô lại biến mất, thế nên...
Giang Mộ Tuyết lườm cậu một cái, Tân Dịch vội vàng ngậm miệng lại.
Hồ Trạch Phi nhìn Giang Mộ Tuyết, anh biết chuyện này có khả năng cao là bởi vì cô.
Mấy năm nay cậu đi theo Tiểu Phong thế nào vậy? Cậu không biết tình trạng sức khỏe của cậu ấy rất kém sao?
Tân Tử Hàn chất vấn Hồ Trạch Phi.
Chuyện gì?
Nỗi lòng của Giang Mộ Tuyết rất bình tĩnh. Chẳng lẽ giữa cô và Giang Mộ Tuyết còn có hiểu lầm lớn lao gì sao?
Lúc mà tôi và cô quen nhau, thực tế tôi còn chưa quen Tổng Giám đốc Tần.
Giang Mộ Tuyết nhíu mày lại.
Khi ấy tôi giúp cô chỉ đơn giản là bởi vì muốn giúp thôi, không phải là do Tổng Giám đốc Tần bảo tôi làm thế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.