• 1,113

Chương 983: Ngoại truyện III TRẬN PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT CUỐI CÙNG (11.1)


Tần Phong thản nhiên nhìn anh ta:
Nếu cái cách anh nói chuyện với tôi giống người hơn một chút thì tôi có thể suy xét đến việc nói8 cho anh.


Tần Diệp siết chặt nắm đấm:
Tần Phong, những gì nợ mày, bọn tao đã trả lại hết rồi.

Tần Diệp tới viện điều dưỡng Nhật Nguyệt Tinh thì đã là buổi tối rồi.
Lúc này, trông anh ta không còn sa sút chán chường như ban ngày nữa. Anh ta đã thay một bộ quần áo khác, tóc tai mặt mày đều được chau chuốt lại, khôi phục dáng vẻ trước kia.
Mãi cho tới khi ra khỏi quán bar, Hồ Trạch Phi mới hỏi Tần Phong:
Tổng Giám đốc Tần, là bởi vì cô Giang về rồi sao?


Ừm.


Anh Tần, nếu không có ý kiến gì thì ký vào đây đi.

Tần Diệp đọc lướt qua, sau đó ngẩng phắt đầu lên:
Tần Phong, mày đang dùng cách này để sỉ nhục tao sao?

Đối với Tần Diệp, câu ấy của Hồ Trạch Phi càng chói tai hơn.
Anh kích động gầm thét:
Cầm đồ của các người rồi cút đi!

Tần Diệp nhíu mày lại, lẽ nào Tần Phong đang giỡn mặt với anh ta?
Anh ta không có số của Tần Phong, chỉ có thể gọi cho Hồ Trạch Phi.
Rốt cuộc Tần Phong cũng mở miệng:
Ký nó đi, tôi sẽ cho anh biết Diệp Linh Khê đang ở đâu.

Tần Diệp sững sờ, có vẻ không dám tin:
Mày lại định giở trò gì?

Hồ Trạch Phi bật đèn trong phòng lên. Cốc đĩa ngổn ngang trên bàn, Tần Diệp râu ria xồm xoàm, vẻ mặt chán chường, ánh mắt nhìn Tần Phong ngập tràn hận thù, không còn hào nhoáng như trước nữa.
Hồ Trạch Phi đi tới, mở một tập tài liệu ra đặt trước mặt anh ta.

Cậu...


Anh Tần, tôi bận lắm, không có chuyện gì nữa thì tôi tắt máy đây.

Tất cả mọi người đều biết Tần Phong đã cướp được Tần Chính từ tay Tần Diệp, đồng thời đá anh ta ra khỏi tập đoàn.
Tần Diệp sẽ không bao giờ quên ánh mắt trào phúng của đám cổ đông vào cái ngày mình rời khỏi Tần Chính.
Hồ Trạch Phi nhìn Tần Phong, sau đó lấy một chiếc bút máy trong túi trước ngực ra, đưa cho Tần Diệp.
Tần Diệp không hề do dự, còn không thèm đọc kỹ điều khoản đã lật đến phần ký tên rồi viết tên mình vào.

Các người có ý gì đây? Trong Nhật Nguyệt Tinh không có ai là Diệp Linh Khê hết!

Hồ Trạch Phi hơi ngẩn ngơ, lúc này mới sực nhớ ra:
À, quên nói với anh, hiện tại Diệp Linh Khê được gọi là Diệp Khê, anh tìm Diệp Khê là sẽ có.

Tần Diệp vồ hụt, lúc đứng vững lại, anh ta lại định xông lên. Vệ sĩ đứng ở cửa lập tức đè Tần Diệp xuống đất.
Người phụ nữ trong phòng sợ đến mức vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Tần Phong nhắm mắ3t lại:
Trả lại cho tôi? Tôi giành được quyền sở hữu cổ phần một cách danh chính ngôn thuận, anh có chắc đấy là trả lại cho tôi kh9ông? Tôi bị anh và Diệp Linh Khê dắt mũi như một thằng ngốc, suốt chín năm trời, anh định trả lại thế nào?!

Tần Phong đã 6từng nghĩ rất nhiều lần, nếu trước kia anh không gặp Diệp Linh Khê, mà là gặp lại Giang Mộ Tuyết, vậy thì có phải tất cả sẽ khác k5hông?
Tần Phong nhướng mày, nhìn Tần Diệp bị đè xuống đất. Nếu biết vệ sĩ có tác dụng thế này thì lúc trước tới thành phố Cẩm, anh nên dẫn hai người theo, đỡ bị Lục Chi Cửu chế giễu.
Tần Diệp không thoát ra được, chỉ có thể gào thét:
Tần Phong, mày làm gì tao cũng được, trả Tiểu Khê lại cho tao! Trả cô ấy lại cho tao!

Hồ Trạch Phi lấy một tấm danh thiếp ra:
Tới nơi này là sẽ tìm được người mà anh muốn tìm.

Tần Diệp cầm tấm danh thiếp ấy.
Tần Phong bỗng nở nụ cười, trong mắt chỉ toàn nét trào phúng:
Tần Chính mà anh cướp được không phải của anh, người phụ nữ anh yêu cũng không phải của anh. Tần Diệp, đến cuối cùng anh được gì hả? Đến cuối cùng anh đã làm tổn thương ai?

Như bị đâm trúng vào chỗ đau, sắc mặt Tần Diệp thay đổi:
Tao được cái gì? Tần Phong, cùng là con cháu nhà họ Tần, cùng là cháu trai của bà nội, dựa vào đâu tất cả thứ tốt đều dành cho mày? Dựa vào đâu mà đám lão già vô dụng ở Tần Chính đều ủng hộ mày? Dựa vào đâu mà từ nhỏ mày đã cao hơn tao một bậc? Tao giành giật cho bản thân thì có gì là sai?!

Trời xui đất khiến, anh gặp cô bé làm mình động lòng trắc ẩn trên chùa Linh Long, nhưng đợi đến khi cô xuất hiện một lần nữa, trong thế giới của anh chỉ còn lại lợi dụng và trả thù.

Vậy mày muốn thế nào? Mày muốn tao làm gì thì mới để tao gặp Tiểu Khê?

Hồ Trạch Phi bật cười, nếu có người sỉ nhục anh ta bằng cách thuê anh ta làm CEO thì anh ta lại mừng quá ấy chứ!

Anh Tần, vấp ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, đây là cơ hội mà Tổng Giám đốc Tần cho anh.


Cái gọi là giành giật của anh là sắp xếp một người phụ nữ quyến rũ tôi, sao đó dùng thủ đoạn hèn hạ ấy để hủy hoại tôi? Tiếc rằng đến cuối cùng, ngay cả quân cờ của anh cũng từ bỏ anh...

Câu nói ấy hoàn toàn chọc giận Tần Diệp. Anh ta xông tới trước mặt Tần Phong rồi vung nắm đấm lên, nhưng Tần Phong lại dễ dàng né được.
Anh nhất định sẽ gặp Giang Mộ Tuyết mà.
Thế nhưng, trên thế giới này không có
nếu
.
Hiện tại, trên hợp đồng này lại viết là muốn thuê anh ta làm CEO?
Muốn anh ta trở về để những kẻ đó cười nhạo anh ta một lần nữa ư?
Biểu cảm của Tần Phong rất thản nhiên:
Tiểu Hồ, đi thôi.

Hồ Trạch Phi chuẩn bị đứng lên.
Không đợi Tần Diệp nói gì, Hồ Trạch Phi đã kết thúc cuộc gọi.
Tần Diệp lại đi tới quầy lễ tân:
Chào cô, tôi tìm một người tên là Diệp Khê.

[Viện điều dưỡng Nhật Nguyệt Tinh]
Hồ Trạch Phi tới cạnh Tần Phong, hai người ra khỏi phòng.
Hồ Trạch Phi cất những văn bản đó đi:
Anh Tần, tuần sau bắt đầu nhậm chức, đừng tới muộn đó. Nếu anh bị đuổi khỏi công ty vì vấn đề năng lực thì không ai giúp anh được đâu.


Tiểu Khê ở đâu?!


Mày không sợ tao trở về Tần Chính thì sẽ trả thù mày sao?
Tần Diệp hỏi.

Nếu anh có bản lĩnh.

Hồ Trạch Phi sực hiểu, lúc trước Tần Phong bảo anh ta làm chuyện này, anh ta còn không hiểu cho lắm, nhưng hiện giờ đã ngờ ngợ hiểu ra rồi.
Bởi vì người đó về rồi, những chuyện khác không còn quan trọng nữa.
Tần Diệp cắn răng:
Vì sao lại đổi tên cho cô ấy?!


Không đổi khác nào cố tình để anh tìm thấy?

Bất kể là hận thù, khúc mắc hay đau đớn gì, chỉ cần so với người đó, tất cả đều là phù du.

Tần Diệp đi vào đại sảnh viện điều dưỡng rồi tới quầy lễ tân:
Chào cô, tôi tìm cô gái tên là Diệp Linh Khê.

Lễ tân nhìn anh ta, sau đó kiểm tra trong máy tính:
Chỗ chúng tôi không có người đó, tìm trong máy tính cũng không thấy.


Vì sao lúc trước không cho tao, vì sao lại muốn tao trở về?

Bước chân của Tần Phong không hề dừng lại:
Bởi vì không quan trọng.


Khoan đã!

Tần Diệp cắn chặt hàm răng:
Tao ký, chỉ cần mày nói cho tao biết Tiểu Khê đang ở đâu.

Tần Phong liếc nhìn Hồ Trạch Phi, Hồ Trạch Phi ra hiệu với vệ sĩ.
Vệ sĩ kéo Tần Diệp lên xô pha.
Lễ tân kiểm tra lại lần nữa:
Ừm, người này thì có. Nhưng anh là ai? Không có sự đồng ý của khách hàng thì chúng tôi không thể tùy tiện cho anh gặp bệnh nhân được.



Bệnh nhân?



Đúng thế.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.